NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Bà Hạc đứng đợi bên ngoài cửa thư phòng, lúc Hạc Tư Đằng từ bên trong bước ra, dáng vẻ anh thất thần như kẻ mất hồn. Bà lo lắng vội ôm cánh tay anh đỡ lấy, nhẹ giọng quan tâm: “Tư Đằng à, con không sao chứ?”



Hạc Tư Đằng bỗng nhoẻn miệng cười nhưng hai mắt lại đổ lệ, từng dòng nước mắt ngắn dài đua nhau rơi xuống. Anh đờ đẫn nhìn thẳng vào bà Hạc, cất giọng yếu ớt hỏi: “Mẹ, con thật sự rất vô dụng đúng không? Ngay cả vợ mình cũng không giữ được...”



Nhìn thấy Hạc Tư Đằng đau khổ bật khóc, bà Hạc cũng không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Bà thật sự muốn trách La Ngữ Tịch, thà cô đừng xuất hiện, thà cô đừng khiến con trai bà yêu cô rồi lại nhẫn tâm bỏ đi.



Nhưng có trách, bà Hạc muốn tự trách bản thân mình trước. Nếu như từ đầu bà đừng đối xử tệ với La Ngữ Tịch, đừng làm những chuyện khiến Hạc Tư Đằng khó xử, có lẽ cô sẽ đổi ý ở lại.



Cứ cho rằng khi La Ngữ Tịch đi rồi, qua một thời gian mọi thứ sẽ bị lãng quên, nhưng riêng đối với Hạc Tư Đằng, sợ rằng cả đời cũng không quên được.



Việc La Ngữ Tịch đột ngột biến mất kéo theo cả việc Hạc Tư Đằng cũng không xuất hiện ở bên ngoài nữa.



Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, tinh thần Hạc Tư Đằng không vững để đón nhận, điều duy nhất còn tồn tại trong tâm trí anh chính là tìm La Ngữ Tịch. Có điều, bao nhiêu mối quan hệ của anh vẫn không bằng ông Hạc, mọi tin tức về cô sớm đã bị ông chặn đứng.



Đến tận giây phút thế giới của Hạc Tư Đằng sụp đổ thì anh mới hiểu, việc ông Hạc ép anh kết hôn với La Ngữ Tịch để chỉnh đốn anh, vốn không đáng sợ bằng việc ông mang đến cho anh một tia hy vọng, khi tia hy vọng lớn lên ông lại dứt khoát cướp đi, để anh nếm được mùi vị của tận cùng nỗi tuyệt vọng.



Cách dạy dỗ của ông Hạc dành cho Hạc Tư Đằng, còn thấm hơn cả đòn roi.



Suốt cả tháng dài, Hạc Tư Đằng một mình quanh quẩn trong căn hộ, chưa từng rời khỏi nhà nửa bước. Ngoài bà Hạc thì chỉ có Tô Chân Vũ và Jason ghé đến vì công việc, dù cho có thân thích hay thân thiết, khi nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma của anh đều phải lên tiếng chê trách.



Mái tóc Hạc Tư Đằng dài ra lòa xòa, hai mắt thâm quầng sâu hoắm, râu mọc dày cũng chẳng thèm cạo, cả ngày lê lết ngồi bệt trên sàn, biểu cảm mơ mơ màng màng như kẻ vô hồn.



Cả bà Hạc lẫn Jason và Tô Chân Vũ đều lo Hạc Tư Đằng đau buồn kéo dài sẽ mắc trầm cảm rồi nghĩ quẩn, vậy nên hai mươi bốn tiếng cả ba chia nhau canh chừng.



Cũng trong một tháng trôi qua, cả công ty đều không nhìn thấy bóng dáng Hạc Tư Đằng hay La Ngữ Tịch đâu. Nếu như giống như lần cả hai nghỉ một tuần lễ đi hưởng tuần trăng mật thì chắc chắn sẽ nghe thấy tin tức, đằng này lại mất tích một cách bí ẩn. Đã vậy Jason bình thường vui vẻ, khi nghe hỏi đến chuyện cả hai thì liền thay đổi sắc mặt chuyển thẳng sang chủ đề khác.



Hơn ai hết trong công ty, phòng sáng tạo sớm đã nghi ngờ về sự biến mất không một lời từ biệt của La Ngữ Tịch.



Có người nói, trước đó sắc mặt La Ngữ Tịch không tốt, có thể cô đã có thai nên nghỉ dưỡng. Nhưng ai cũng hiểu rõ La Ngữ Tịch ham công tiếc việc, hơn nữa nếu đơn giản chỉ nghỉ việc dưỡng thai sẽ không đến mức không một thông báo.



Thêm vào đó, những đồng nghiệp làm lâu với La Ngữ Tịch đều biết sức khỏe bẩm sinh của La Ngữ Tịch không hề khỏe mạnh như người khác. Chính vì lẽ đó, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng bao lâu trong công ty đã lan truyền rậm rộ chuyện La Ngữ Tịch mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời, Hạc Tư Đằng vì quá đau khổ nên không bước chân ra đường.1



Ngày theo ngày, miệng qua miệng, tin đồn chấn động truyền ra bên ngoài. Đối mặt với tin tức quan trọng lần này, ông Hạc không đưa ra bất kỳ đính chính nào khiến mọi người càng tin chuyện đồn đại là sự thật.



Ngay sau khi tin đồn bắt đầu trở nên ầm ĩ, buổi trưa Jason ghé sang tìm Hạc Tư Đằng kể lại cho anh nghe.



Tuy nhiên, Hạc Tư Đằng một chút nóng lòng dập tắt tin đồn cũng không có, anh chỉ nằm dài ở bệ cửa sổ nơi La Ngữ Tịch yêu thích trước đó, nhàn nhạt nói: “Vậy anh tung luôn tin tôi chết rồi cho họ biết chúng tôi luôn có đôi có cặp.”1



Jason đứng chống nạnh, khẽ lắc đầu bất lực: “Vợ bỏ thôi mà, có cần chán đời vậy không?”1



Ánh mắt của Hạc Tư Đằng đang đặt ở khung cảnh ngoài cửa sổ từ tốn chuyển sang phía Jason, điềm tĩnh hỏi lại: “Anh chê bản thân đã sống lâu chưa được chết nên muốn nếm thử phải không?”



Jason cười cười, vờ viện cớ lánh mặt đi trước.



Nằm thêm một lát, Hạc Tư Đằng quay về phòng định tắm rửa cho nhẹ nhàng thân thể. Lúc đến trước cửa phòng ngủ, thấp thoáng bên tai anh là tiếng rì rầm của bà Hạc và Jason trong bếp, những chữ khác có thể anh không nghe rõ, nhưng riêng tên La Ngữ Tịch lại đặc biệt nhạy cảm.



Hạc Tư Đằng rẽ hướng vào bếp, lắng nghe chuyện giữa bà Hạc và Jason bàn bạc. Chủ đề của cuộc trò chuyện, bà Hạc có nhắc đến trước khi đi La Ngữ Tịch đã đưa cho bà một kế hoạch kỷ niệm ba mươi năm ngày đầu tiên vào nghề, hiện tại bà muốn biết ai trong công ty đang triển khai kế hoạch đó.



Lời bà Hạc vừa dứt, Hạc Tư Đằng lập tức bước vào, cất tiếng xen ngang: “Mẹ nói Ngữ Tịch làm một bản kế hoạch cho mẹ sao? Giống như con nói, cô ấy nghĩ cho mẹ, đúng không?”



Ban đầu bà Hạc rất e ngại khi nhắc đến La Ngữ Tịch vì sợ chọc vào nỗi đau của Hạc Tư Đằng, nhưng giờ đây anh lại chủ động nói về cô một cách tự hào. Bà phải âm thầm thừa nhận dù cô tốt hay xấu thì người khiến con trai bà có tinh thần, chỉ có một mình La Ngữ Tịch.



Đáp lại câu hỏi của Hạc Tư Đằng, bà Hạc gật đầu thừa nhận: “Đúng, là mẹ sáng mắt chậm hơn con nên bây giờ mới nhận ra.”



Jason ngồi một bên quan sát, thấy có khả năng lớn kéo Hạc Tư Đằng vực dậy, anh ta liền ngỏ lời đề nghị: “Bản kế hoạch đó của Ngữ Tịch vẫn chưa được triển khai. Tư Đằng, cậu phụ trách đi, bản kế hoạch của vợ cậu mà.”



Hạc Tư Đằng không một giây chần chừ, dứt khoát đồng ý: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi