NGOAN NGOÃN HỌC CÁCH LÀM CHỒNG EM

Qua đến chín giờ, nhà trai qua làm lễ rước dâu, tiếng nhạc ồn ã linh đình vang khắp một khu. Phía nhà trên hai bên gia đình cô dâu chú rể làm lễ, bên dưới nhà Tô Điềm phải ngồi chầu chực lo bữa ăn cho Jason giúp La Ngữ Tịch.



Tô Điềm ngồi chống cằm nhìn Jason ăn cơm, qua một hồi không nhịn được hiếu kỳ mà chủ động bắt chuyện: "Tên thật của chú là Jason luôn à?"



Jason dừng đũa, hơi nhướng mày ẩn ý: "Nếu em về đầu quân cho tôi, tôi sẽ cho em biết tên thật. Mà nói thật, không phải ai muốn biết tên tôi cũng được đâu."



"Ồ." Tô Điềm ngạc nhiên cảm thán, còn nhiệt tình đâm thêm nhát chí mạng: "Vậy chắc tên chú xấu lắm nhỉ? Chỉ là một cái tên thôi chú đừng buồn quá, kẻo đã già lại còn xấu thêm."1



"..." Jason thật sự phải nghi ngờ về sự ngây ngô cùng vẻ ngoài mong manh vô tội của Tô Điềm. Anh ta nổi tiếng bảnh bao đào hoa, từ miệng cô bé này ra liền trở thành ông chú vừa già vừa xấu.



Jason không cam tâm, nhẹ nhàng nhấn mạnh: "Tôi chỉ mới hai mươi chín."



"Vâng! Còn tôi mười chín." Tô Điềm tự giới thiệu lại, sau đó vô tình buông lời công kích: "Tuổi tác không quan trọng đâu, quan trọng là chú già rồi."1



Jason cảm giác tim mình mới bị mũi dao đâm phập thêm một cái, tức muốn phun khói.



Buổi trưa người lớn đều đã đưa dâu qua nhà chú rể dự tiệc chính thức, trong nhà chỉ còn lại La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cùng Jason và Tô Điềm.



Chuẩn bị cơm nước xong xuôi, La Ngữ Tịch quay về nhà đánh thức Hạc Tư Đằng. Anh nằm cuộn người trên giường, trước ngực ôm gối nằm của cô, ngủ say đến mức không có bất kỳ động tĩnh nào.



La Ngữ Tịch đến gần khẽ lay người Hạc Tư Đằng, nhẹ giọng gọi: "Tư Đằng, ăn cơm thôi."



Hạc Tư Đằng mơ màng mở mắt, ngái ngủ một hồi mới tỉnh táo lại hoàn toàn. Anh chậm chạp ngồi dậy xoay cổ cứng đơ vì nằm nghiêng, bất chợt vươn tay kéo La Ngữ Tịch ngồi vào giữa hai chân đang duỗi thẳng của anh.



La Ngữ Tịch còn chưa kịp nghĩ ngợi, đôi môi của Hạc Tư Đằng đã phủ lên môi cô, cảm giác lành lạnh dần trở nên ấm nóng, hương vị của tình yêu trùng phùng tỏa ra rõ rệt.



Hơi thở nam tính nóng bỏng phả ở chóp mũi La Ngữ Tịch, lưỡi Hạc Tư Đằng lướt qua từng đường viền môi cô, đến khi luồng vào bên trong khoang miệng, lưỡi vừa chạm lưỡi cô thì anh bất ngờ dứt nụ hôn ra quay ngoắc mặt đi.



La Ngữ Tịch ngớ người ngơ ngác, cảm giác hụt hẫng đột ngột trào dâng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hạc Tư Đằng.



Anh vẫn quay mặt chỗ khác, nhắm chặt mắt nghiến răng nói: "Đừng hôn anh, anh sắp chịu không nổi rồi."



La Ngữ Tịch thu lại cảm xúc kích động, cúi đầu xuống đũng quần chỉ cách một lớp vải đang nhô cao của anh, cô bất giác bật cười quên đi suy nghĩ bị ghét bỏ vừa nãy, nhanh chóng bắt bẻ: "Sao anh nói không hứng thú với mấy chuyện dục vọng?"



Hạc Tư Đằng quay đầu lại, từ tốn đáp: "Anh cũng có nói là ngoại trừ đối với em mà?"



La Ngữ Tịch: "..."



Buổi tối trên bàn ăn cùng người lớn, cha mẹ La vẫn luôn vì chuyện La Ngữ Tịch làm với Hạc Tư Đằng trước đây mà áy náy. Nhưng trái với lo lắng của hai ông bà, Hạc Tư Đằng không hề có ý trách móc La Ngữ Tịch, mất cô hai năm vẫn tốt hơn mất vĩnh viễn.



Chỉ là người ngoài chứng kiến lại có thể cảm nhận được tình cảm và sự bao dung Hạc Tư Đằng dành cho La Ngữ Tịch, Tô Điềm ngưỡng mộ anh ra mặt, miệng không ngừng suýt xoa cảm thán.



Tuy nhiên Jason ngồi một bên không cam tâm, anh ta chỉ lớn Hạc Tư Đằng một tuổi lại bị gọi bằng chú, trong khi Tô Điềm gọi Hạc Tư Đằng bằng anh vô cùng tự nhiên.



Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng bị tiếng tranh cãi của Jason và Tô Điềm làm ồn cắt ngang, nguyên nhân cũng vì cô nàng phân biệt đối xử trong cách xưng hô.



Giữa bầu không khí náo nhiệt, Hạc Tư Đằng chợt xoay đầu nhìn La Ngữ Tịch đang ngồi sát bên cạnh nhưng hơi lùi về phía sau lưng anh.



Ánh mắt Hạc Tư Đằng dành cho La Ngữ Tịch toát lên sự sâu xa chứa ẩn tình. Nhưng để bộc lộ ra ngoài, phải đúng nơi đúng chỗ.



Bị Hạc Tư Đằng nhìn không rời mắt, La Ngữ Tịch bất an hỏi: "Sao vậy?"



Hạc Tư Đằng nghiêng người, kề sát môi bên tai cô, thấp giọng thì thào: "Sau đêm nay, em sẽ được hai vạch."1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi