NGOẢNH LẠI HÓA HƯ VÔ

Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, “Gì cơ?”

Từng từ từng câu của Hứa Nguyệt như muốn cắn vỡ anh vậy, “Cậu ấy chết rồi! Cái người anh nói là vô liêm sỉ, vào mười ngày trước đã vì anh mà nhảy xuống biển tự sát rồi!”

Giống như một đạo thiên lôi, nổ ầm lên trong não Mạc Thiệu Khiêm.

Thậm chí có một khoảnh khắc, anh còn hoài nghi tai mình có phải có vấn đề gì rồi không.

“Cô nói linh tinh cái gì vậy?”

Không biết qua bao lâu, anh mới nghe ra một giọng nói khô khan gắng gượng đến không chịu được từ trong tai mình.

Hứa Nguyệt hiển nhiên đã không còn sức dây dưa với anh thêm nữa, đưa tay cướp giấy nhớ.

“Nếu anh thật sự không biết, vậy thì anh cứ mãi mãi không biết đi.”

Nói xong, cô ấy liền quay người rời đi.

Nhưng đi được vài bước, cô ấy bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại.

“Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Khiết và anh kết hôn ba năm. Ba năm nay, cậu ấy vẫn luôn làm một người vợ tốt, coi anh như con ngươi trong mắt mình mà yêu thương và bảo vệ. Tôi từng hận không thể rèn sắt thành thép mà nói với cậu ấy rằng, ba năm rồi, dù anh là tảng băng thì cũng nên tan rồi, nhưng không ngờ, cho đến chết, cậu ấy cũng không thể đợi được một chữ “yêu” từ anh.”

“Tại sao cậu ấy lại thích anh, lý do cho điều này có lẽ đến chính anh cũng không biết. Năm đó, mẹ cậu ấy qua đời, anh bị bố bắt đến tham gia tang lễ ở Đồng gia. Thiếu gia Tập đoàn Mạc thị, ôn nhuận như ngọc, đứng trước mặt một cô gái vì mẹ qua đời mà khóc tới sắp đứt cả hơi, đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch, nói với cô rằng, “Đừng buồn, lau nước mắt đi. Thế giới này, nhất định sẽ có người thay bác gái tiếp tục yêu em.”

“Mẹ đi rồi, bố lại đưa người phụ nữ khác cùng con bà ta vào nhà, cô không còn gì cả, đã còn không tin vào tình yêu nữa rồi. Là anh chính miệng nói với cô, vẫn sẽ còn có người yêu cô, cho nên, cô luôn đợi chờ.”

“Mạc Thiệu Khiêm, cậu ấy là cô gái ngốc nhất mà tôi từng gặp. Chỉ vì tình yêu không thấy hy vọng mà mất toi một đời. Anh hận cậu ấy thật nhiều vì bá chiếm anh như vậy, nhưng mà, anh có từng cẩn thận nghĩ lại xem đây vốn chính phải là một giao dịch chăng?

“Đồng Tinh Nguyệt là con riêng. Nếu không phải Đồng Tinh Nguyệt và mẹ cô ta từng bước làm càn thì mẹ của Đồng Khiết cũng sẽ không đang sống sờ sờ mà bị tức đến chết. Nếu không phải Đồng Tinh Nguyệt, cậu ấy sẽ không đến mức có nhà mà không thể về. Cho nên, nếu anh là cậu ấy, Đồng Tinh Nguyệt bị mắc bệnh máu trắng, anh có can tâm tình nguyện đi hiến tủy cho cô ta không? Tôi nghĩ dù là thánh nhân cũng không làm được. Vậy nên anh không có lý do gì để lấy chuyện này ra lên án cậu ấy. Cậu ấy không có nghĩa vụ cứu Đồng Tinh Nguyệt. Nhưng anh đi cầu xin cậu ấy, cho nên cậu ấy đã cứu cô ta. Việc cậu ấy đưa ra điều kiện là không gì đáng trách.

“Mạc Thiệu Khiêm, anh phải nhớ lấy chuyện này, cậu ấy không phải người vô liêm sỉ trong miệng anh, giữa hai người là một giao dịch mà anh đã đồng ý thực hiện, cậu ấy không hề nợ anh thứ gì hết. Cậu ấy đối tốt với anh, anh đã quen với việc này rồi, nhưng đây không phải là lý do để anh luôn khiển trách cậu ấy! Anh có tư cách gì mà lên án cậu ấy chứ?!”

“Là chồng cũ, tang lễ của cậu ấy anh đừng đến. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không hy vọng sẽ gặp lại anh đâu. Chúc anh và Đồng Tinh Nguyệt bạc đầu răng long, con cháu đầy nhà.”

Nói xong, Hứa Nguyệt dứt khoát quay người rời đi.

Chỉ để lại Mạc Thiệu Khiêm một mình đứng tại chỗ, cả người như bị rút ra ba hồn bảy phách vậy.

Đợi đến khi anh muốn bắt Hứa Nguyệt lại để hỏi mọi chuyện cho rõ thì Hứa Nguyệt đã ngồi lên xe taxi, nghênh ngang rời đi trước mặt anh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi