NGOẢNH LẠI HÓA HƯ VÔ

Dưới lầu công ty, rất nhiều người đứng vây xem, bàn tán sôi nổi về chuyện bên này.

Có người quen của Đồng Khiết, ánh mắt nhìn cô trở nên tế nhị.

Đồng Khiết ôm cánh tay, bình tĩnh nhìn Đồng Tinh Nguyệt đang làm loạn vô cớ, không hề có ý định giải thích.

Mạc Thiệu Khiêm nhăn mày, xua tay một cách không kiên nhẫn, đẩy cô ta sang một bên.

“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng à? Bây giờ người tôi yêu là Đồng Khiết, không phải là cô! Đừng có bám lấy tôi nữa, Đồng Tinh Nguyệt, như vậy khó coi lắm cô có biết không?”

Đồng Tinh Nguyệt loạng choạng nghiêng ngả, suýt nữa ngã.

Sắc mặt cô ta trở nên tiều tụy, nước mắt lã chã rơi, trông vô cùng đáng thương.

Nhưng không có ai đồng tình với cô ta, người qua đường vây xem nhìn về phía cô ta với ánh mắt hình như đang nói “Hóa ra người vô liêm sỉ bám lấy người ta là cô ta”.

Đồng Tinh Nguyệt cắn đầu lưỡi, vị máu tanh lan tràn trong khoang miệng.

“Thiệu Khiêm, em đi đây. Nếu anh hối hận thì hãy đến tìm em nhé…” Cô ta cúi thấp đầu, âm thanh run rẩy, “Nhưng có lẽ em không đợi được nữa, nhà họ Đồng bây giờ nguy cơ trùng trùng, bố nói em buộc phải liên hôn với người khác mới có thể bảo vệ được gia đình…”

Cô ta nói như vậy chính là ôm một tia hy vọng, muốn để Mạc Thiệu Khiêm khuyên cưới cô ta để giúp nhà họ Đồng vượt qua ải khó này.

Dù sao thì cô ta cũng đã đợi anh ba năm rồi! Hơn nữa họ vẫn luôn vương vấn nhau, dù Mạc Thiệu khiêm có kết hôn rồi đi chăng nữa thì trái tim của anh cũng không ở trên người Đồng Khiết.

Sao lại có thể nói thay đổi là thay đổi chứ…

Đôi mắt sắc sảo của Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhìn thấu ngay suy nghĩ của cô ta, chế giễu cười một tiếng, “Đồng Tinh Nguyệt, xem ra cô ngày nào đó chết rồi cũng không biết mình chết thế nào đấy ———— Chuyện của nhà họ Đồng là do tôi làm đó.”

Đồng Tinh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, hô hấp như nghẹn lại, “Cái gì? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?!”

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta, từng chữ từng câu đều lộ ra sự tuyệt tình, “Dựa vào việc các người bắt nạt Đồng Khiết, dựa vào các người bôi nhọ cô ấy hại cô ấy nhà tan cửa nát đó!”

Đồng Tinh Nguyệt điên cuồng hét lên, mặt mũi trở nên dữ tợn, “Gì mà nhà tan cửa nát? Chẳng phải nhà Đồng Khiết vẫn đang tốt lành đấy sao? Cô chẳng phải vẫn còn đang sống sờ sờ vui vẻ chạy nhảy đấy à! Vì lý do như vậy mà anh định hại chết em sao?!”

Mạc Thiệu Khiêm lười đôi co với cô ta, trực tiếp gọi bảo vệ tới cưỡng chế lôi cô ta ra ngoài.

Anh thấp thỏm nhìn Đồng Khiết, sợ cô sẽ thấy mình tâm ngoan thủ lạt.

Người chìm vào bể tình chính là như vậy, thích là cướp đoạt, là điên cuồng, còn yêu là bảo vệ, khắc chế. Không hy vọng hình tượng của bản thân ở trong lòng, trong mắt đối phương xấu xa, độc ác.

Đáng tiếc Đồng Khiết ngoài việc hơi kinh sợ lúc ban đầu ra thì chẳng có biểu cảm gì sau đó nữa.

Cô vốn đã chẳng còn hy vọng gì vào nhà họ Đồng, sẽ chẳng quan tâm đ ến sống chết của bọn họ.

Nếu Mạc Thiệu Khiêm đã muốn đấu với nhà họ Đồng, vậy thì cứ để bọn họ chó cắn chó đi.

Đồng Khiết một mình đi lên nhà ăn của công ty, dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của toàn thể nhân viên đi đến cửa sổ lấy cơm.

Mạc Thiệu Khiêm cướp trước muốn lấy cơm cho cô: “ Để anh, Đồng Khiết, sao có thể để em mệt chứ?”

Đồng Khiết: “Anh tự ăn đi, em đi đây.”

Tuy cô không để tâm đ ến ánh nhìn của mọi người nhưng Mạc Thiệu Khiêm khiến cô cả ngày nay phải sống trong lời bàn tán của mọi người, cái cảm giác có vô số ánh mắt đều âm thầm nhìn vào mình khiến cô cảm thấy da đầu tê dại.

“Em định đi đâu? Anh đi cùng em.”

“Anh đủ rồi đấy, có thôi đi không hả?!”

Đồng Khiết đưa tay cho anh một cái tát!

Bộp!

Nhà ăn vốn rất huyên náo nháy mắt bỗng biến thành một mảnh chết lặng, tất cả mọi người đều sững người nhìn bọn họ.

Mạc Thiệu Khiêm bị tát đầu lệch qua một bên, cứng nhắc quay đầu lại, nhìn dấu vân tay đỏ rực trông vô cùng khôi hài.

Anh cẩn thận dè dặt cầm tay Đồng Khiết, cười khổ một tiếng, “Đồng Khiết, tay có đau không? Nếu em có thể thề với anh rằng sau khi đánh anh xong tâm trạng em sẽ tốt lên thì em cứ việc đánh anh đi…”

Đồng Khiết nhìn dáng vẻ hèn mọn của anh, nhất thời không nói được câu nào.

Cô không nói lời nào chỉ chăm chú ăn cơm, để mặc Mạc Thiệu Khiêm theo sau thao thao bất tuyệt, kể ra những chuyện mà anh cảm thấy cô sẽ có hứng thú.

Mà những thứ Mạc Thiệu Khiêm nói, Đồng Khiết đúng là có hứng thú thật.

Dù sao thì trước kia anh điên cuồng điều tra sở thích của Đồng Khiết, bây giờ thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi cùng thói quen của cô anh đều đã nắm trong lòng bàn tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi