NGOẢNH LẠI HÓA HƯ VÔ

Còn chưa mở lời, Dung Thâm đã nói tiếp: “Nhưng mà nói thật, đừng trách tôi nói khó nghe. Người anh em à, cậu và Đồng Khiết ly hôn chính là tổn thất lớn nhất của cậu đấy. Người yêu cậu như Đồng Khiết, cả thế giới này không tìm được người thứ hai nữa đâu.

Mạc Thiệu Khiêm cau mày, “Cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì không phải quá rõ ràng rồi à? Tôi đương nhiên là cảm thấy cậu đã bỏ lỡ người mà cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”

Dung Thâm càng nói càng kích động, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Cậu còn nhớ khoảng thời gian ba năm trước, khi cậu bị mù không? Lúc đó cậu không thể chấp nhận sự thật này, cáu kỉnh thành cái bộ dạng gì, đồ đạc trong phòng bệnh đều bị cậu đập hết, bác sĩ và y tá không có người nào dám lại gần cậu, ngoại trừ Đồng Khiết. Cô ấy chẳng sợ gì cả, cô ấy dám bước gần về phía cậu, còn dám xông lên ôm lấy cậu vào lúc cậu điên cuồng nhất, không hề để tâm có mấy cái ghế đang nện lên người cô ấy. Nếu như tôi không nhớ nhầm thì lần đó cô ấy đã bị đập gãy hai cái xương sườn.”

“Tôi nhìn mà còn thấy đau, nhưng rõ ràng người bị thương, người chịu tủi nhục là cô ấy, lại vẫn luôn ôm lấy vỗ về cậu, hết lần này đến lần khác nói với cậu rằng cô ấy ở đây, làm cho mấy y tá bệnh viện nhìn mà bật khóc.”

“Vào lúc cậu khó chịu, chỉ có Đồng Khiết ở bên cạnh cậu, Đồng Tinh Nguyệt mà cậu thích lại chạy mất chẳng thấy bóng dáng đâu.”

“Có lúc tôi thật không hiểu, trái tim của cậu làm bằng đá sao, dù cô ấy có phạm phải sai lầm lớn đến nhường nào, thì cũng nên buông xuống rồi chứ, hơn nữa lúc đầu là cậu cầu xin người ta quyên tặng. Đồng Tinh Nguyệt vốn là con ngoài giá thú của nhà họ Đồng, cô ta và mẹ của cô ta, hai người họ đã cướp đi bác trai Đồng. Cô ta bị mắc bệnh máu trắng, dù Đồng Khiết có thấy chết không cứu, thì cũng là đáng đời họ!”

Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng ngắt lời anh ấy, “Đồng Tinh Nguyệt chịu tác động của Đồng Khiết, cho nên không thể tới gặp tôi.”

Dung Thâm: “Là không thể hay là không muốn, cậu tự rõ. Cậu là Mạc thiếu gia, lúc là thiên chi kiêu tử thì cô ta không rời khỏi cậu nửa bước, nhưng khi cậu trở thành người mù thì cô ta lại biến mất không thấy tung tích đâu.”

“Thiệu Khiêm, cậu nói một câu thật lòng cho tôi biết, ở cùng Đồng Khiết lâu như vậy, cậu thật sự chưa từng rung động chút nào sao?”

Rung động?

Mạc Thiệu Khiêm dường như nghe thấy chuyện cười lớn nào đó, cười lạnh một tiếng: “Tôi rung động với ai thì cũng tuyệt đối không phải cô ấy.”

Ngừng một chút lại nói, “Nếu cậu thật sự cảm thấy cô ấy tốt như vậy thì bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp đấy, tôi rất vui nếu có thể tham gia hôn lễ của hai người.”

“Cậu…” Dung Thâm hoàn toàn bị đánh bại rồi.

Anh không kìm được thở ra một hơi, vì người phụ nữ mình yêu mà bất chấp tất cả.

Một người phụ nữ có thể có bao nhiêu cái ba năm?

“Dù tôi có muốn đuổi theo thì cũng không chắc người ta sẽ đồng ý, huống hồ hai người làm vợ chồng ba năm, bây giờ ly hôn rồi, tôi lại quay đầu theo đuổi cô ấy, đây là cái thể loại gì chứ.”

Dung Thâm đứng dậy, “Bỏ đi bỏ đi, đừng nói những thứ này nữa, nếu mấy ngày nay thấy không khoẻ thì anh đây dẫn cậu ra ngoài giải khuây.”

Dung Thâm nói ra ngoài giải khuây, chắc cũng chỉ đến quán bar Dạ Sắc.

Dung Thâm vừa vào đã tìm một vài bạn cặp nữ theo thói quen.

Mạc Thiệu Khiêm trước giờ ghét những thứ này, cho nên Dung Thâm chỉ gọi một đám phụ nữ ngồi bên cạnh mình, nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng lúc họ ngồi xuống thì Mạc Thiệu Khiêm lại vẫy tay, gọi hai cô đến ngồi bên cạnh mình.

Dung Thâm ngạc nhiên đến mức hai mắt sắp rớt cả ra ngoài.

Hôm nay bị sao vậy nhỉ?

Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à?

Mạc Thiệu Khiêm không hề chú ý tới ánh mắt của Dung Thâm, chỉ chằm chằm nhìn điện thoại ở trên tay và cửa ghế lô vẫn luôn mở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi