NGỐC BẨM SINH



Người dịch: Tồ Đảm Đang
Vào buổi tối cái hôm Phó Gia mơ thấy Lục Uyển Khanh và Lâm Phong Tầm mà giật mình tỉnh giấc ấy, hai mẹ con này cũng rời khỏi nhà họ Lâm này từ sớm, đi thẳng về khu mộ thành phố phía bắc.
Lâm Phong Tầm không quen dậy sớm như vậy, ngủ gà gật trên xe, sau khi đến nơi, Lục Uyển Khanh không gọi cậu dậy mà tự cầm hoa cúc xuống xe một mình.
Đến tháng chín, mặt trời đã không con nóng bức như vậy nữa, khu mộ ngoài vùng ngoại ô, không khí vẫn còn hơi âm u mát lạnh.

Lục Uyển Khanh ôm chặt lẵng hoa trong lòng mình, dặn tài xế đừng đánh thức Lâm Phong Tầm, nếu như cậu có thức dậy thì đẩy cậu đi từ từ lên núi, không cần gấp.
Thấy tài xế đáp lại, Lục Uyển Khanh thẳng lưng đi bộ từng bước lên bậc thang đá lên núi.
Mỗi năm tới tháng chín, không khí nặng nề sẽ bao trùm lấy nhà họ Lục.

Bà không dám liên lạc với anh trai và cháu mình, sợ sẽ phá đi tầng băng giữa hai người họ, gọi ra một con mãnh thú nào đó, phá nát đi nhà họ Lục này.
Ban đầu, ba người họ còn cùng nhau đến tảo mộ cho Tề Băng vào ngày giỗ, thời tiết tháng chín cũng không biến tướng thành âm u khủng khiếp như bây giờ.

Mãi đến lúc vào bốn năm trước, hai cha con nổ ra tranh cãi, hai người chỉ trích nhau ngay trước mộ, như thể hận không thể lật hài cốt Tề Băng lên để hỏi cho rõ ràng.

Cuối cùng, tranh cãi không có tác dụng, Lục Trí Viễn cầm lẵng hoa lên ném vào mặt con trai mình.
Từ đó về sau, Lục Tề An không đến nữa.
Cũng có thể hắn đã sớm nhận ra rằng hài cốt của Tề Băng đã sớm bị ba hắn mang đi rồi, một phần mộ trống rỗng thì tính là cái gì chứ?
Lục Trí Viễn và con trai trái ngược nhau, gần như là ngoan cố, mỗi năm xuất hiện ở khu mộ đúng vào ngày giỗ của Tề Băng.

Lần này, đến lượt Lục Uyển Khanh không thể chịu được nữa.

Bà không chịu được sự im lặng lâu dài của anh trai mình trước bia mộ của Tề Băng, không chịu được hành động chỉ biết giằng co với người chết của ông.
Vì vậy, bà đến tảo mộ vào đầu tháng chín, tránh đi ngày giỗ, tránh xa Lục Trí Viễn.
Mộ của Tề Băng luôn luôn dọn dẹp rất sạch sẽ, Lục Uyển Khanh cố ý đến sớm, vậy nên cả đỉnh núi đều không thấy người khác, trống trải và sạch sẽ, làm cho Lục Uyển Khanh có ảo giác giữa trời và đất này chỉ có mỗi Lục Uyển Khanh và Tề Băng.


Bà ngồi xổm xuống, bàn tay dâng hoa cúc lên có hơi run rẩy.
Lục Uyển Khanh luôn nhớ rằng khi lần đầu tiên bà nhìn thấy Tề Băng, người phụ nữ không lớn hơn bà bao nhiêu ấy vừa gặp bà là mỉm cười, nói: "Xin chào, Uyển Khanh."
Lục Uyển Khanh không thích người lạ, càng không thích người lạ vừa đến đã làm chị dâu của bà, lạnh lùng nói: "Chào chị dâu."
Tề Băng nhìn Lục Trí Viễn đứng bên cạnh, nhận ra ông không hề có ý muốn chủ động giới thiệu hai người với nhau chút nào, bà bất đắc dĩ, nhưng lại cười tươi hơn, cố thân thiện hơn: "Không cần gọi chị dâu, tuổi tác chúng ta kém nhau không nhiều, gọi chị là chị Tiểu Băng là được."
Sau khi kết hôn, Tề Băng từ chức về nhà làm phu nhân nhà họ Lục, ngày nào cũng cố gắng như ngày đầu tiên.

Nghe nói bà đang làm giáo viên ở trường cấp ba, mấy năm liền đều được chọn là giáo viên được học sinh yêu thích nhất, bởi vì sự dịu dàng và cởi mở của bà có thể làm cho học sinh cảm nhận được sự quan tâm như người nhà.
Lục Uyển Khanh dần được bà cảm hóa, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được, mãi đến khi Tề Băng mất, bà cũng chưa từng gọi qua một tiếng "Chị Tiểu Băng."
Sau cùng Tề Băng để lại cho bà là một ánh mắt chết chóc bình tĩnh đến mức nặng nề.

Bà vẫn không biết thứ Tề Băng nắm trong tay là lọ thuốc chí mạng, không biết bà đã sớm hạ quyết tâm chọn cái chết, chỉ rơi lệ cầu bà: Cố gắng chống đỡ, hãy cố gắng chống đỡ đi...
Tề Băng không nói chuyện được, nhìn bà chớp chớp mắt.
Có được sự hồi đáp, Lục Uyển Khanh như được cổ vũ, nói: "Chị dâu, chị không cần lo lắng, trước khi chị khỏe lại tôi sẽ chăm sóc nhà thật tốt, chị nhất định phải yên tâm dưỡng bệnh, chóng khỏe lại."
Lục Uyển Khanh không ngờ rằng, lời nói này lại trở thành câu nói làm bà hối hận nhất cuộc đời.
Tề Băng đã mất mười năm, câu nói ấy đã dày vò bà mười năm.
Bà luôn đè nén xuống đừng suy nghĩ nữa, nếu như lúc đó bà không nói như vậy, thì sự việc vẫn còn cơ hội chuyển biến có phải không?
Ở phương xa, tài xế đã đẩy xe lăn của Lâm Phong Tầm đi đến gần.
Lâm Phong Tầm vẫy tay với bà: "Mẹ!"
Lục Uyển Khanh mỉm cười với cậu.
Trông bà có vẻ như mọi thứ đều bình thường.
Như thể người vừa đứng trước bia mộ đau khổ áy náy không phải là bà vậy.
Buổi chiều, sau khi thi xong môn cuối cùng Phó Gia vươn vai thẳng lưng, nhận ra mình thế mà lại đổ đầy mồ hôi trong phòng học đang mở máy lạnh.
Đại Đầu không chờ đợi được nữa thảo luận với cậu: "Lão Phó, lần này cậu thi thế nào? Hồi trưa tôi thấy cô Lưu mời cậu ăn cơm, cậu phải nói rõ cho tôi nhé..."
Cậu ấy còn chưa nói xong, Phó Gia đã xách ba lô lên ngắt lời: "Ngại quá, tôi có việc gấp."
Đại Đầu lóe lên một cái, thử dò hỏi: "Lẽ nào là...!anh Lục?"
Phó Gia không trả lời, chỉ là cười toét miệng.


Cậu không quan tâm Đại Đầu, cậu xuôi theo dòng người đi ra khỏi dãy lớp 11, rồi đi nghịch với dòng người đi về phía lớp 12.
Phó Gia không biết sau khi lên lớp 12 Lục Tề An ở trong lớp nào, cũng không biết đã ra khỏi lớp học hay chưa, cậu tìm theo đường thẳng, cuối cùng là tìm được Lục Tề An ở lớp 12A1.

Hắn ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước, đang thu dọn đồ đạc.
Phó Gia dựa vào cửa sau, kiên nhẫn đợi hắn ra ngoài.
Nhưng một người lạ là cậu, dựa vào cửa nhìn vào trong mãi như vậy, trên miệng còn treo thêm nụ cười kỳ quái, đúng là quá nổi bật, trong phòng học có không ít người đang nhìn lại cậu.
Lục Tề An không thích náo nhiệt, tự làm chuyện của mình, Lý Thấm Hòa bên cạnh hắn thì ngược lại, quay đầu nhìn thấy Phó Gia thì sắc mặt u ám xuống ngay.
Phó Gia chẳng thèm bỏ vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Tề An, làm Lý Thấm Hòa nổi đóa, đứng thẳng lên khỏi chỗ ngồi của mình, đi về phía Phó Gia.

Bạn bè cảm nhận được sát khí trên người cậu ta nên nháo nhào tránh đường ra.
"Ê, Phó Gia." Tay Lý Thấm Hòa đút túi quần, gọi lớn không hề khách khí.
Phó Gia nhìn về phía cậu ta, trừng mắt, mặt lạnh như có thể cạo ra băng.
Lý Thấm Hòa nhíu mày lại, hỏi: "Mày đến đây làm gì?"
Cậu ta vốn dĩ đã cao hơn Phó Gia, khi hỏi câu này còn cố ý hất cằm lên, làm đôi mắt nhìn Phó Gia của cậu ta như thể đang kênh kiệu từ trên cao xuống.

Phó Gia mỉm cười.
Cậu đi thẳng vào trong lớp, khí tụ đan điền: "Liên quan đếch gì mày."
Câu này vừa rõ ràng vừa vang dội.
Bạn bè xung quanh đều sửng sốt, Lý Thấm Hòa cũng sững người vài giây, sau đó, hắn không thể tin được hỏi lại: "Mày nói cái gì?"
Phó Gia khí tụ đan điền lại một lần nữa: "Tao nói liên quan cái đéo gì đến mày, tao với mày không thân đúng chứ, tao tới đây làm gì sao phải báo cáo với mày?"
Lý Thấm Hòa tức đến mức huyệt thái dương giật giật, cậu ta bước tới hai bước, đẩy vai Phó Gia, định đẩy cậu ra khỏi phòng học: "Ra ngoài nói chuyện."
Phó Gia bị cậu ta đẩy cho chao đảo, suýt nữa thì ngã về phía sau.


Cậu đỡ lấy khung cửa, lửa giận cũng bốc lên tới đầu: "Ra ngoài nói cái gì, tao với mày có gì để nói à?"
Lý Thấm Hòa chửi thầm một tiếng, giơ tay lên lôi lấy cánh tay của Phó Gia, kéo cậu ra ngoài lớp học: "Tao cảnh cáo mày, mày đừng tưởng tới lục trung rồi thì tao không xử mày được, mày tốt nhất là cút nhanh đi cho tao!"
Phó Gia giữ chặt lấy khung cửa, không lùi dù chỉ là một bước, thù cũ hận mới chất chồng lên nhau làm cậu cực kỳ muốn đánh người.

Nhưng cậu nhịn lại, chỉ nghiến răng nghiến lợi mà chửi thề, hỏi thăm dòng họ nhà Lý Thấm Hòa.
"Mày..." Lý Thấm Hòa vò nắm đấm lại.
Thấy hai người sắp động thủ rồi, trong lớp học xôn xao lên, nhưng chuyện thế này xảy ra bên cạnh Lý Thấm Hòa quá nhiều rồi, không có ai đi báo với giáo viên, cũng không ai cản lại, chỉ đứng đó xem phim.
Lục Tề An quay người, nhìn thấy hai người ở đó cãi nhau, học sinh xung quanh vây lại xem, thậm chí còn có cả lớp khác đến.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lên tiếng ngăn cản: "Phó Gia, cậu đang cãi nhau cái gì?"
Giọng nói của hắn không cao không thấp, nhưng lại dọa cho Phó Gia và Lý Thấm Hòa run rẩy cùng một lúc.
Lý Thấm Hòa lập tức buông Phó Gia ra, tay sờ lên đầu rồi lại sờ xuống gáy.
Phó Gia không ngờ rằng cậu sẽ bị hắn "chỉ mặt phê bình", trong lòng buồn bã cực kỳ, cúi đầu xuống, hai tay hai chân đặt hai bên rất quy củ.
"Không có gì..." Phó Gia nói.

"Tôi đến tìm cậu, vốn định đứng đây đợi cậu ra, không ngờ lại thành như vậy."
Lục Tề An đi gần về phía cậu, giọng điệu lạnh nhạt, đôi mắt cũng dần dần có cảm xúc: "Cậu không nên chửi thề trước đám đông."
Phó Gia ngơ ngác, gật đầu một cách cứng nhắc.
Cậu không cảm thấy chửi thề với Lý Thấm Hòa là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng Lục Tề An đã nói như vậy là không tốt, vậy thì cậu sẽ bằng lòng nhận sai, sau đó thay đổi.
Lý Thấm Hoà nhìn thấy Phó Gia bị phê bình, tâm trạng tốt hẳn ra, không kiềm chế được phụt cười lên.
Giây sau, ánh mắt của Lục Tề An giống như con dao đâm thẳng vào cậu ta vậy.
"Cậu ra đây với tôi."
Lý Thấm Hòa giật thót tim, muốn giải thích: "Không phải chứ, lúc nãy tôi hắng giọng thôi mà..."
Lục Tề An không nói gì, đi ra khỏi lớp học trước một bước, Lý Thấm Hòa hiểu đây không phải là đùa, lập tức nghiêm túc trở lại đi theo ra ngoài.
Hai người đi thẳng ra ban công nghỉ ngơi ở cuối hành lang, tránh đi sự vây quanh của bạn học.

Phó Gia cũng đi theo, nhưng trong lòng thấy khó chịu nên giữ khoảng cách nhất định với họ.
Lý Thấm Hòa cướp lời của Lục Tề An trước: "Tôi biết hôm nay là tôi động thủ trước, nhưng mà miệng nó dơ tôi cũng đâu còn cách nào khác."
Lửa giận của Phó Gia vốn đã khó nén rồi, nghe thấy Lý Thấm Hòa mách lẻo buồn nôn như vậy thì cười khinh một tiếng, nói: "Chẳng lẽ tao nói sai? Thì mày cứ nói thử xem, tao đến đây tìm người liên quan gì đến mày?"
"Sao không liên quan đến tao." Lý Thấm Hòa giận sôi máu.


"Tao là bạn của Tề An, mày tới phiền cậu ấy thì đương nhiên tao phải cản mày!"
Giọng của họ người này lớn hơn người kia, làm Lục Tề An không thể nhịn được nữa: "Còn cãi nữa?"
"Đương nhiên phải cãi." Lý Thấm Hòa nói như chém đinh chặt sắt.

"Cái thằng họ Phó này chuyển đến đây mà không cho nó biết điều chút á, thì sau này không biết còn phiền cậu thế nào, hôm nay phải giải quyết cho rõ ràng ra!"
Phó Gia đã đang muốn rục rịch rồi giờ không nhịn nổi được nữa, miệng vừa mở ra là gần như sắp phun ra lửa: "Không biết điều là sao? Tao và Lục Tề An bây giờ là bạn cùng trường, là quan hệ khóa trên khóa dưới đấy, tao đến tìm cậu ấy xã giao bình thường phiền gì đến mày?"
Lý Thấm Hòa xì một tiếng, nói: "Bình thường, mày bình thường chỗ nào? Mẹ mày năm đó..."
"Đủ rồi!" Sắc mặt Lục Tề An còn khó coi hơn cả hai người họ cộng lại, hắn nói với Phó Gia.
"Cậu vào lớp đợi tôi, chỗ tôi cậu nhìn thấy rồi, hàng thứ ba gần cửa sổ."
Phó Gia không nhúc nhích.
Cậu rõ ràng nghe thấy Lý Thấm Hòa nói hai tiếng "Mẹ mày".
Lục Tề An nhắc lại một lần nữa: "Phó Gia, vào trong đợi tôi."
Phó Gia cắn chặt răng, không trả lời, đi men theo hành lang về lớp của Lục Tề An.
Lục Tề An xác nhận cậu đã vào lớp rồi mới nói: "Lý Thấm Hòa, cậu biết cậu đang làm gì không?"
Cho dù bây giờ Phó Gia không có ở đó nhưng Lý Thấm Hòa cũng ôm một bụng tức: "Tôi biết! Tôi đang giúp cậu! Cậu để ý nó một lần đã đủ rồi, còn hai ba lần nữa là sao? Năm xưa Phó Hiểu Lệ bám lấy chú Lâm, bỏ thuốc chú ấy, sau đó còn dùng con cái để làm con bài uy hiếp người ta, hành động này đúng là quá vô sỉ, Phó Gia bây giờ giống y hệt bà ta, bám riết theo cậu âm hồn bất tán, thậm chí còn chuyển đến lục trung luôn rồi, bước tiếp theo định làm gì nữa đây?"
Càng nói cậu ta càng kích động, mặt đỏ cả lên, Lục Tề An vẫn lạnh lùng nhìn cậu ta, bình tĩnh lạ thường.
"Để tôi nói cho cậu biết tiếp theo cậu ấy định làm gì." Lục Tề An nói.

"Cậu ấy phải chuyên tâm học tập ở lục trung, chuẩn bị thi đại học, tương lai phải thi vào trường đại học tuyến đầu, có được một cuộc đời trái ngược hoàn toàn với bây giờ, sau này cậu ấy sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào với nhà họ Lâm và nhà họ Lục nữa, cậu ấy sẽ có một tính cách và cuộc đời hoàn toàn độc lập."
Lục Tề An khẳng định chắc chắn: "Những chuyện này tôi sẽ giúp cậu ấy làm, sở dĩ cậu ấy ở lục trung là vì tôi giúp đỡ ở phía sau, cậu ấy mãi bám lấy tôi, là vì trong quá khứ tôi đã cố ý dẫn dụ cậu ấy đấy."
Lý Thấm Hòa ngây ngốc hoàn toàn.
"Tôi muốn nói rõ với cậu, bây giờ cậu đang can thiệp vào việc riêng của tôi, việc riêng của tôi và Phó Gia."
Lục Tề An nói hết những lời khó nghe ra trước, nhìn thấy cậu ta há miệng ra cũng không nói ra được câu nào, mới nói chậm lại: "Lý Thấm Hòa, những thứ khác tôi sẽ không giải thích thêm với cậu, nhưng cậu là bạn tôi, tôi hi vọng cậu hiểu.

Tôi không ép cậu ủng hộ tôi, tôi chỉ mong cậu hiểu vậy thôi."
Giữa người và người, dù là như nước với lửa, chỉ cần có thể hiểu nhau thôi thì vẫn có thể đi tiếp được.
Giống như hắn vĩnh viễn không thể nào buông xuống được cái chết của Tề Băng, không thể buông xuống được những gì ba hắn đã làm khi bà còn sống, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để thấu hiểu họ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi