NGỐC BẨM SINH



Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi khai giảng, Lục Tề An thuê một căn phòng mới ở gần đại học A.
Đại học A và trung học số 6 đều ở cùng một thành phố nhưng một ở phía bắc một ở phía nam, cách nhau rất xa, riêng đi tàu ngầm một chiều đã phải gần một tiếng đồng hồ.

Phó Gia không muốn ngày nào Lục Tề An cũng lãng phí thời gian trong việc di chuyển, Lục Tề An cũng không đồng ý để Phó Gia chuyển đến gần đại học A ở, hai người chỉ có thể tận dụng hai căn nhà này, mỗi tuần trích ra thời gian trong thời khóa biểu để có thể bên nhau.

Nếu ngày kế tiếp không có tiết thì Lục Tề An sẽ đến lục trung, còn Phó Gia sẽ đến đại học A vào mỗi tối thứ bảy rồi tối hôm sau lại về.
Tính trước tính sau, mỗi tuần họ chỉ có ba buổi tối được ngủ cùng nhau.
Đồng thời họ đều lâm vào tình trạng mất ngủ.
Mức độ mất ngủ của Phó Gia khá nhẹ, nó đến từ việc áp lực học tập của lớp 12, vì để thi vào đại học A, mỗi đêm cậu đều đốt đèn học đến rạng sáng mới nghỉ, cho dù có nhớ Lục Tề An thế nào đi nữa thì cũng sẽ đến lúc không còn sức lực nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Lục Tề An thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Môn học của đại học không có tính thử thách mấy với hắn, nhẹ nhàng hơn lúc học cấp ba nhiều.

Hắn không ngừng tìm việc cho bản thân làm, mỗi đêm trước lúc ngủ vẫn không thấy mệt chút nào, hắn tinh lực dồi dào, nằm trên giường nghĩ đến Phó Gia liền mấy tiếng đồng hồ.
Đến cuối tuần khi Phó Gia đến đại học A, mất ngủ liên tục vài ngày khiến khả tăng tự chủ của hắn rơi xuống đáy vực.

Hắn không hiểu cho Phó Gia vẫn chỉ là một học sinh cấp ba, cũng không cần biết Phó Gia sau khi ngồi hơn một tiếng tàu điện ngầm mệt nhoài đến mức nào, chỉ cần Phó Gia không từ chối, thì hắn sẽ lôi kéo người ta làm đến mức tận hứng mới thôi.
Mà Phó Gia sẽ từ chối sao? Đương nhiên là không.
Một tháng sau, cậu gầy đi trông thấy.

Đi học buồn ngủ, tan học cũng buồn ngủ, đang ngồi làm bài tập viết viết một hồi rồi cũng nằm úp lên bàn ngủ luôn.
Vào một buổi sáng sớm đầu tuần nào đó, giáo viên chủ nhiệm thấy Phó Gia đang viết bài thì ngủ gật, đầu đập lên bàn rồi mà cũng chưa thức, thật sự không đành lòng nữa, chủ động cho cậu một ngày nghỉ.


Phó Gia chẳng hiểu sao được một ngày nghỉ, phản ứng đầu tiên không phải là về ngủ mà là dùng thời gian này để đến đại học A tìm Lục Tề An.
Cậu có thời khóa biểu của Lục Tề An, biết hôm nay hắn phải học nguyên ngày nên không báo trước cho hắn biết, về nhà thay bộ đồng phục của lục trung ra, cầm theo tiền đi xe là ra khỏi cửa ngay.
Sau khi đến đại học A, cậu không có thẻ vào cổng nên tìm một học sinh của trường dẫn cậu vào.

Cậu thuộc lòng mã số sinh viên, khoa và lớp của Lục Tề An, còn biết cả tên của mấy vị giáo viên, trà trộn vào trường cũng không sao.
Còn về thư viện, không có thẻ sinh viên thì khó mà vào được, Phó Gia liền đi vòng vòng trong trường, thấy tòa phòng học khá dễ vào, nên cậu tra tìm được chỗ lên lớp vào tiết sau của Lục Tề An trên thời khóa biểu, học sinh lên lớp cùng đi theo vào lớp cùng với cậu.
Tiết này có mấy lớp gom lại thành một lớp học lớn, lớp học bậc thang trong lớp đã ngồi đầy hết chỗ trống, Phó Gia đường đường chính chính ngồi vào trong góc, không ai để ý đến cậu.
Cậu nằm bò ra bàn, lòng đầy mong đợi nhìn ra ngoài cửa lớp học, chờ đợi Lục Tề An đi vào, sau đó...
Sau đó cậu đã ngủ rồi.
Khí trời cuối hạ hơi nóng nực, trong lớp mở đầy đủ máy lạnh, trước khi ngủ còn cảm thấy mát mẻ, sau khi ngủ thì lại không chịu được, Phó Gia vô thức so rúm người lại, được người ở phía trước che lấy, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Lục Tề An đi vào lớp học, ngồi ở hàng trước theo thói quen, không hề nhìn ra phía sau.

Mọi người lục tục ngồi đầy vào lớp, có người bạn cùng lớp ngồi phía sau chỗ của hắn, lật tìm trong túi phát hiện mình không mang bút, nên vỗ vỗ lưng hắn: "Mượn cây bút được không?"
Lục Tề An nhìn ra phía sau, cho cậu ấy một câu bút.

Chỉ với một lần quay đầu này, mắt hắn vô tình liếc qua góc lớp.
Hắn sững người lại, đứng dậy bước nhanh đến hàng sau của lớp học.
Phó Gia ngồi co người lại thành một khối nhỏ ngủ say sưa trên bàn học.
"Xin chào." Lục Tề An nói với người đang ngồi ở chỗ ngồi cạnh Phó Gia.

"Có thể đổi chỗ ngồi với bạn không? Tôi ngồi ở hàng thứ hai."
Người đó đến sau nên mới bất đắc dĩ ngồi phía sau, có người muốn đổi chỗ thì đương nhiên sẽ đồng ý ngay.


Cậu chàng cầm ba lô đứng lên để ra chỗ trống.
Lục Tề An ngồi xuống cạnh Phó Gia, yên lặng cúi đầu xuống nhìn cậu, đưa tay chạm lên mái tóc dựng lên trên đỉnh đầu cậu, không gọi cậu thức dậy.
Lục Tề An nghe giảng như bình thường, viết ghi chủ, chỉ thỉnh thoảng nhìn sang nửa gương mặt được lộ ra kia của Phó Gia, một khi nhìn là nhìn mấy phút liền.
Đến lúc sắp tan học, cuối cùng Phó Gia cũng thức dậy vì bị tê tay.

Cậu xoa bóp hoạt động các khớp tay, đau tê tái.
Người bên cạnh đột nhiên đưa tay đến, nắm lấy cổ tay cậu lại, dọa cậu giật cả mình, cậu mở đôi mắt mơ màng nhìn sang.
"Anh đây." Lục Tề An nói nhỏ.
Phó Gia không ngờ được hắn sẽ xuất hiện bên cạnh cậu một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, đôi mắt sáng lên trong chớp mắt, nụ cười đầy rạng rỡ.

Cậu liếc mắt nhìn giáo viên trên bục giảng, nói với Lục Tề An như đang tranh công: "Em đến để tìm anh đấy."
Chứ sao? Cậu còn định tìm ai nữa?
"Anh biết." Lục Tề An nhìn vầng trán và gò má bị cấn ra dấu đỏ của cậu, nói.

"Còn buồn ngủ không? Dựa vào anh ngủ đi."
Phó Gia lắc đầu: "Không buồn ngủ, thấy anh là phấn chấn lên rồi."
Lục Tề An mím môi lại, quay đầu nhìn lên bục giảng.

Hắn làm ra dáng vẻ nghiêm túc, một tay đang cầm bút ghi chép trên bàn, bàn tay còn lại đang đan tay với Phó Gia.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Hôm nay không phải là cuối tuần, sáng hôm sau Lục Tề An cũng có tiết học sáng, vậy bên Phó Gia chỉ ở cạnh Lục Tề An học hết ngày hôm nay rồi Lục Tề An phải tiễn cậu về lục trung rồi.
Phó Gia ở lỳ đó không đi, bắt Lục Tề An dẫn cậu đi dạo chơi quanh đại học A.


Họ không làm gì cả, chỉ sóng vai đi bộ cùng nhau cũng đủ khiến Phó Gia thỏa mãn rồi.
Đi mãi đi mãi, hai người đi đến ven hồ.

Cuối hạ trời tối không quá chậm, bầu trời lúc này có một màu hồng đậm của ánh tà dương, chiếu rọi khiến mặt hồ thành màu hồng đậm.

Có vài học sinh dừng chân bên ven hồ chụp ảnh, cười hi hi ha ha rất náo nhiệt.

Phó Gia không nhịn được nhìn sang.
Cậu hâm mộ cảnh đẹp ở đại học A, lại càng hâm mộ những sinh viên đại học tinh thần phấn chấn ấy.

Ngược lại, cậu sẽ cảm thấy thất vọng vì thành tích của bản thân, thất vọng vì cậu đi học trễ hơn Lục Tề An một năm.
Cậu không bao giờ có cơ hội được làm bạn cùng lớp với Lục Tề An, cũng không có cơ hội làm bạn cùng bàn với hắn, không có cơ hội được trộm nhìn hắn trên lớp, lén lút nói chuyện với hắn trong giờ học.
Còn về có cơ hội được vào cùng một trường đại học với hắn hay không, trước mắt vẫn chưa biết.
Sau khi vào thu, Phó Gia càng lúc càng cố gắng.
Cần cù để bắt kịp là con đường duy nhất mà người không có tư chất bẩm sinh có thể đi.

Một bài toán người khác làm một lần là biết, cậu phải làm hai ba lần thậm chí là nhiều lần hơn nữa; kiến thức mà người khác học một tiếng đồng hồ thì cậu phải học hai tiếng đồng hồ, mà còn rất dễ quên đi nữa.

Đại Đầu cũng đã từng cười cậu ngốc, nói cậu không biết tìm phương pháp học đúng đắn, sau đó thấy cậu đúng là bỏ công học hành nhiều hơn người khác nên không còn châm chọc cậu nữa.

Khắp nơi ở lục trung đều là học sinh học giỏi, thứ hạng trong lớp thì cậu còn lấy được, còn lấy thứ hạng năm ra xem thì cậu không có chỗ đứng nữa rồi.
Cho dù là ở lục trung đi nữa thì muốn thi vào đại học A cũng phải sứt đầu mẻ trán.
Giáo viên chủ nhiệm biết nguyện vọng cậu muốn thi vào đại học A, mặc dù thành thích của cậu vẫn chưa tốt lắm, nhưng chưa bao giờ đả kích tính tích cực của cậu, động viên cậu tiếp tục cố gắng, tiếp tục liều mình vươn lên.
Rất nhiều năm sau, Phó Gia cảm thấy đây là khoảng thời gian sáng sủa nhất của cuộc đời mình.
Cái lồng nhốt cậu mười năm đã không còn tồn tại nữa, người mình mong nhớ cũng đã chọn đứng ở bên cậu.

Cậu không cần phải suy nghĩ gì nữa, chỉ cần chạy thẳng về tương lai sáng sủa phía trước là được.

Cho dù có người nắm lấy cổ chân lôi kéo cậu về xuống với vực sâu thì cũng sẽ không được như ý muốn đâu.
Vốn là đã không được như ý muốn rồi.
Buổi tối, Phó Gia rời trường về nhà ăn cơm, trước khi đi cậu có hẹn với Đại Đầu một lát nữa sẽ đến trường sớm để họp nhóm.
Cuối thu trời tối sớm, Phó Gia vừa đi ra khỏi cổng trường vừa học từ mới bằng thẻ từ vựng trên tay mình, cậu hơi không nhìn rõ được nét chữ.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn ra cây đèn đường đầu tiên ở cổng trường.
Có một người phụ nữ đứng ở đó.
Bà ta gầy như que trúc, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nhăn dúm lại, phần lưng hơi bị gù xuống, nhìn dò xét từng học sinh đi ra khỏi cổng trường.
Bà nhìn về phía Phó Gia, ánh mắt hơi hoài nghi một chút.
Phó Gia chớp mắt đã nhận ra bà ta rồi.

Con sao quên được mẹ? Cho dù Phó Hiểu Lệ đã bỏ rơi cậu từ lúc cậu rất nhỏ rồi, cậu vẫn nhớ, như thể có người khắc họa hình ảnh của bà vào trong xương tủy của cậu vậy.
Sự sợ hãi dâng lên từ đôi chân, rồi lắp đầy toàn cơ thể cậu, cậu lùi đi vài bước, muốn bỏ chạy.
Động tác này làm bà ta nhận ra được cậu.
Ở phía xa xa, Phó Hiểu Lệ mỉm cười với cậu, đôi lông mày rũ cụp xuống, cho dù là cười có dịu dàng đến mấy cũng chỉ là một gương mặt cười khổ.

Bà nói: "Mẹ đây con, Gia Gia."
"Bà..." Phó Gia không lên tiếng được.
Cậu muốn Phó Hiểu Lệ đừng xưng hô như vậy với cậu.

Đây là tên trùng điệp của một người khác, sạch sẽ, trước giờ chỉ có sự thân mật và đẹp đẽ mà thôi, cậu không muốn Phó Hiểu Lệ làm dơ bẩn nó.
"Con lớn vậy rồi sao, hồi trước con còn chưa cao đến eo mẹ, giờ đã cao hơn mẹ cái đầu rồi, mẹ nhớ con quá đi." Phó Hiểu Lệ đi lại gần Phó Gia, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt bà, còn có cả vết đốm vàng trên tròng trắng mắt.

Bà nắm lấy tay Phó Gia, ngón tay lạnh lẽo như một con rắn.
"Mấy năm nay con khỏe không...!mẹ khó khăn lắm, thật sự khó khăn quá đi mà." Phó Hiểu Lệ dùng hết toàn bộ sự dịu dàng ra, nói: "Sau này mẹ không bao giờ rời xa con nữa, nhé."
Ma quỷ nói, bà ta không bao giờ rời xa bạn nữa.
Phó Gia rùng mình ớn lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi