NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Lý Ninh Ngọc đẩy Cố Hiểu Mộng ra, chỉnh lại quần áo, im lặng đứng dậy rời khỏi rạp chiếp phim. Cố Hiểu Mộng đuổi theo sau lưng Lý Ninh Ngọc, không biết Lý Ninh Ngọc có phải đang tức giận hay không, cho nên Cố Hiểu Mộng cũng không dám nói lời nào, chỉ yên lặng đi theo.

Rời khỏi trung tâm thương mại, lên xe, Lý Ninh Ngọc ngồi ở ghế phụ, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra cửa sổ. Cố Hiểu Mộng lái xe cẩn thận, nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng cũng kiềm lại được.

- Hiểu Mộng, em nghĩ kỹ chưa?

Sau khi về đến nhà, Lý Ninh Ngọc tắm rửa sạch sẽ thân thể nhớp nháp của mình, mặc đồ ngủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Hiểu Mộng.

- Kỹ chuyện gì?

Cố Hiểu Mộng vẫn còn băn khoăn không biết Lý Ninh Ngọc có giận hay không, nếu như là giận thì vì sao lại giận, đang lúc còn suy nghĩ thì Lý Ninh Ngọc mở miệng hỏi cô. Trong phút chốc Cố Hiểu Mộng phản ứng không kịp.

- Chuyện sinh em bé, em đã nghĩ kỹ chưa? Sinh con không phải như nuôi thú cưng, sinh con ra thì phải chuyện trách nhiệm với nó. Chúng ta sẽ phải quẩn quanh chuyện con cái ít nhất mười tám năm. Thế giới của hai người biến thành ba người. Em có thể vì nó mà sẽ mất đi sự nghiệp như mặt trời ban trưa hiện tại. Có con thì sẽ phát sinh những chuyện vụn vặt gia đình. Chúng ta có thể vì chuyện giáo dục con cái mà cãi vã. Những chuyện này em đã nghĩ kỹ chưa?

Lý Ninh Ngọc ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng, nói hết những chuyện có thể đối mặt trong tương lai nếu sinh em bé cho Cố Hiểu Mộng nghe. Cố Hiểu Mộng nghe xong cũng trầm mặc. Cô suy nghĩ về những gì Lý Ninh Ngọc nói. Những điều này cô cũng đã nghĩ đến. Cô cũng biết có con sẽ gặp rất nhiều vấn đề, nhưng mà vấn đề gì cũng có giải pháp đúng không?

- Em tin là mọi vấn đề đều có cách giải quyết. Sinh con xác thực là sẽ có rất nhiều phiền phức, sẽ có rất nhiều vấn đề. Nhưng mà có nó cuộc sống của chúng ta sẽ càng nhiều màu sắc hơn. Em sinh con, chị chăm gia đình. Chúng ta cùng nhau đối mặt với tất cả vấn đề. Chúng ta vĩnh viễn sẽ không có cãi vã, bởi vì cho dù có con thì ở trong lòng em chị luôn là số một. Bất luận em yêu thương nó như thế nào, cũng không thể nhiều hơn em yêu chị.

Cố Hiểu Mộng nắm tay Lý Ninh Ngọc, vô cùng nghiêm túc nói. Chuyện sinh con này cô đã nghĩ rất nhiều mới quyết định. Cô quyết định mình cần phải để lại trên thế gian này huyết mạch của mình và Lý Ninh Ngọc.

- Để tôi sinh!

Lý Ninh Ngọc kiên quyết, Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái, ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng.

- Chị Ngọc, chuyện gì em cũng nghe chị, nhưng chuyện này đổi lại chị nghe em có được không? Em phụ trách sinh, chị phụ trách nuôi hai mẹ con em.

Cố Hiểu Mộng dụ dỗ, đùa sao, cô mới không để cho Lý Ninh Ngọc phải chịu nỗi khổ sinh con.

- Hiểu Mộng...

- Vợ, chị nghĩ xem, sau này cả nhà ba người mình đi trên đường, chúng ta dắt tay tiểu công chúa, hình ảnh đó nhất định sẽ rất ấm áp, rất đẹp đẽ. Người ta đều nói, con gái giống cha, cho nên em hi vọng con gái mình sẽ giống chị! Mặc dù chúng ta đều là mẹ của nó.

Cố Hiểu Mộng vừa nói, trong đầu hiện ra hình ảnh một nhà ba người sau này. Cô thật sự hi vọng có một đứa con gái giống như Lý Ninh Ngọc.

Mặc dù cả hai đã có kế hoạch sinh em bé, nhưng mà cũng chỉ là kế hoạch. Dù sao Cố Hiểu Mộng còn một bộ phim chưa quay. Công ty Lý Ninh Ngọc thì vừa mới ổn định lại. Cho nên hai người cũng chưa thực hiện ngay.

- Tiểu Mộng Mộng, con có muốn nhờ người mang thai hộ không?

Cố Hiểu Mộng gọi video với Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa hỏi cô định lúc nào đi nước M. Cố Hiểu Mộng kể về tình hình hiện tại của mình và Lý Ninh Ngọc. Tiền Đa Đa cho Cố Hiểu Mộng một đề xuất.

- Không, đứa bé phải do con tự mình sinh. Nếu không con sợ sẽ không thể yêu thương nó, như vậy sẽ chỉ là một đứa nhỏ có cùng huyết thống với con chứ không phải con của con.

Mang thai hộ là chuyện thường gặp trong giới giải trí. Dẫu sau cũng có rất nhiều nữ minh tinh không muốn vì sinh con mà phá hủy sự nghiệp cũng như vóc dáng của mình. Nhưng Cố Hiểu Mộng tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hoặc là không sinh, hoặc là nhất định phải tự mình sinh. (Có cô A kia bị phong sát đó chị)

- Mấy lần gọi video cho dì cũng không thấy Hi, giữa hai người có ổn không vậy?

Cố Hiểu Mộng tò mò cũng vừa quan tâm hỏi.

- Chia tay rồi.

Tiền Đa Đa không chút nào quan tâm, hời hợt nói. Tựa như người ta nói chuyện tối nay ăn gì vậy.

Lý Nhược Đồng hẹn Lý Ninh Ngọc ăn trưa. Lý Ninh Ngọc cũng đã báo cáo chuyện này với Cố Hiểu Mộng. Mặc dù Cố Hiểu Mộng hết sức không vui vì Lý Ninh Ngọc ăn trưa với Lý Nhược Đồng, nhưng vẫn phải đồng ý! Cô không muốn để Lý Ninh Ngọc cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi. Đồng thời càng quyết tâm sinh cho Lý Ninh Ngọc một đứa con!

Cố Hiểu Mộng vẫn cảm thấy những người đàn bà muốn dùng con cái để trói buộc người đàn ông thật quá ngu xuẩn. Nhưng bây giờ cô lại kích động muốn lập tức kéo Lý Ninh Ngọc đến nước M làm thụ tinh trong ống nghiệm.

Lý Ninh Ngọc và Lý Nhược Đồng ngồi ở nhà hàng, hai người ngồi đối diện nhau tùy ý trò chuyện.

- Chị Ninh, nhìn chị gầy quá, gần đây chị bận lắm sao?

Lý Nhược Đồng quan tâm hỏi thăm. Lý Ninh Ngọc không cảm thấy mình gầy, ngược lại mấy ngày nay xem tin tức giải trí, cảm thấy Cố Hiểu Mộng mới thật sự quá gầy.

- Cũng tương đối, gần đây công ty khá nhiều việc.

Lý Ninh Ngọc ăn cơm, Lý Nhược Đồng gắp một ít thịt bỏ vào đĩa của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc nhìn thịt trong đĩa, liếc nhìn Lý Nhược Đồng.

- Cảm ơn.

Lý Ninh Ngọc nói cảm ơn, nhưng thẳng đến khi kết thúc bữa ăn cô cũng không đụng đến thức ăn Lý Nhược Đồng gắp cho.

Lý Nhược Đồng thấy vậy rất đau lòng nhưng cũng không dám thể hiện trên mặt. Cô biết bên cạnh Lý Ninh Ngọc đã có Cố Hiểu Mộng, cả đời này mình cũng không có cơ hội. Nhưng mà cô chính là không thể khống chế được lòng mình. Cô chỉ muốn lặng lẽ yêu Lý Ninh Ngọc, bảo vệ Lý Ninh Ngọc.

- Chị Ninh, em quyết định rút khỏi làng giải trí, ra nước ngoài du học.

Lý Nhược Đồng mời Lý Ninh Ngọc ăn cơm cũng là để từ biệt. Có lẽ rời khỏi đất nước này, không nhìn thấy Lý Ninh Ngọc nữa, không nhìn thấy tin tức liên quan đến chị ấy nữa, cô sẽ có thể buông bỏ được Lý Ninh Ngọc!

- Quyết định này rất đúng.

Lý Ninh Ngọc cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Lý Nhược Đồng. So với ở trong làng giải trí thì đi học rồi đi làm, sống cuộc sống như người bình thường thích hợp với cô ấy hơn.

- Chị Ninh, chị lưu tâm Tập đoàn Tô thị một chút, Tô Vũ rời khỏi làng giải trí quay về công ty gia đình bắt đầu từ dưới lên. Bây giờ đã làm đến chức Phó tổng. Lúc trước cô ta tìm em, muốn hợp tác với em chia rẽ các chị, hơn nữa có ý nhắm vào Cố Hiểu Mộng và Tập đoàn Thượng Ngọc, nhưng bị em từ chối. Em không phải là chính nhân quân tử gì, chỉ vì em yêu chị cho nên không muốn hại chị.

Hai người ăn cơm xong, ra cửa nhà hàng, Lý Ninh Ngọc tiễn Lý Nhược Đồng ra xe. Lý Nhược Đồng kéo cửa xe, do dự một chút, sau đó quay đầu nói với Lý Ninh Ngọc.

- Được, cảm ơn, tôi đã biết. Khi nào cô đi thì nói với tôi một tiếng, tôi tiễn cô.

Lý Ninh Ngọc đưa tay ra bắt tay với Lý Nhược Đồng. Lý Nhược Đồng cười khổ một cái, lên xe rời đi.

- Tô Vũ... Thật là âm hồn bất tán.

Lý Ninh Ngọc vừa lái xe trở lại công ty vừa cười khẩy nói. Cô kính cẩn mong chờ, cô muốn xem xem Tô Vũ này có thể dấy lên bao nhiêu sóng gió.

Cố Hiểu Mộng tuyên bố tạm thời rời xa màn ảnh, rút lui khỏi làng giải trí, không chắc ngày quay lại! Trong buổi tuyên truyền phim cuối cùng, Cố Hiểu Mộng chính thức tuyên bố rút khỏi làng giải trí. Toàn bộ làng giải trí náo động xôn xao, không thể tiếp nhận, nhất là người hâm mộ Cố Hiểu Mộng. Weibo Cố Hiểu Mộng, weibo công ty đều bị công kích. Rất nhiều người bày tỏ sự tiếc nuối, mong chờ Cố Hiểu Mộng có thể sớm ngày quay lại.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc lên máy bay đến nước M trong sự tiếc nuối, hoang mang và cả chửi rủa của tất cả mọi người. Tiền Đa Đa đặc biệt ở sân bay đợi, đón hai người về nhà mình. Ông bà ngoại của Cố Hiểu Mộng mấy năm trước lần lượt bị bệnh qua đời. Bây giờ nhà họ Tiền chỉ có Tiền Đa Đa và Tiền Niệm Đồng mới sinh không bao lâu.

- Dì đã cho người dọn dẹp phòng cho hai đứa, ở lầu hai, dì dẫn hai đứa lên xem một chút.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đến lần này Tiền Đa Đa thập phần vui vẻ. Đã cho người quét dọn phòng sạch sẽ từ sớm. Tiền Đa Đa dẫn Cố Hiểu Mộng đến một căn phòng. Gian phòng này bà ngoại Cố Hiểu Mộng cố ý giữ lại cho Cố Hiểu Mộng ở. Mặc dù ông Cố không lui tới nữa, trong lòng bà cụ vẫn hi vọng có một ngày Cố Hiểu Mộng có thể đến thăm bà.

- Căn phòng này đã để trống ba năm. Bà ngoại con giữ lại cho con, nhưng mà không nghĩ đến con nhẫn tâm như vậy, không đến đây thăm bà ấy.

Tính ra Tiền Đa Đã vẫn có chút thành kiến với Cố Hiểu Mộng! Bà cụ trong lúc bi thương nói lẫy mà cũng xem là thật. Cố Hiểu Mộng không lên tiếng. Cô không đến, thứ nhất là vì năm đó bà ấy làm rất tuyệt tình, thiếu chút nữa làm ông Cố mất việc. Thứ hai bởi vì cô đối với bà ấy thật sự không có tình cảm nhiều, cũng không khác người xa lạ là bao.

------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi