NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Cả hai ôm nhau thật chặt, giống như trong trời đất chỉ có hai người.

Sau đó hai người đến một nhà hàng bán đặc sản địa phương ăn trưa, rồi dắt tay nhau chậm bước dạo trên những con phố, lang thang khắp các cửa tiệm, tìm mua những món đồ nho nhỏ độc lạ thú vị tặng cho Tiền Đa Đa và Triệu Ức. Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy Lý Ninh Ngọc cười vui vẻ như vậy, mấy năm nay thật sự khiến cô ấy chịu ấm ức.

- Hay là chúng ta đi chụp một bộ ảnh đi?

Cố Hiểu Mộng đề nghị.

- Được, vậy em phụ trách liên hệ thợ chụp ảnh nha.

- Chị Ngọc, chị thích nơi này không?

Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc đi một vòng, có lẽ sau này ở đây dưỡng già cũng tốt.

- Cũng được, ở đâu cũng như nhau thôi, chỉ cần có em bên cạnh tôi.

Lý Ninh Ngọc rất ít khi nói lời ân ái, nhưng mà lời cô nói càng khiến Cố Hiểu Mộng cảm động hơn tình thoại.

- Vậy chúng ta giao hẹn, chờ  khi chị năm mươi tuổi, chúng ta sẽ định cư ở đây, mua một căn nhà mà ở nơi đó khi vém rèm cửa em có thể nhìn thấy mặt hồ Nhĩ Hải, nơi chỉ có hai người chúng ta.

Cố Hiểu Mộng nghĩ, chờ Lý Ninh Ngọc năm mươi tuổi, các cô đã hoàn thành hết nghĩa vụ của mình, thời gian còn lại bọn cô ở đây nương tựa lẫn nhau, an ổn sống đến già.

- Một lời đã định.

- Lần này, em quyết không nuốt lời.

Cố Hiểu Mộng nhìn vào mắt Lý Ninh Ngọc, kiên định, nghiêm túc và vô cùng chân thành nói.

- Tôi sẽ chờ!

Lý Ninh Ngọc ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng, cô chẳng qua là thuận theo lời Cố Hiểu Mộng nói, không ai biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Hai người trở lại Homestay, nhân viên đã giúp bọn họ vệ sinh phòng, trước khi đi Cố Hiểu Mộng có để tiền boa trên bàn, cho nên người phục vụ dọn dẹp đặc biệt cẩn thận.

- Đi cả một ngày mệt mỏi quá.

Thay quần áo xong, Cố Hiểu Mộng nhanh chóng lao lên giường. Tuy là hôm nay chơi rất mệt nhưng mà lại rất vui, bởi vì chị Ngọc của cô vui thì cô cũng vui, lần này quyết định đến DL chính là muốn bù đắp lại mấy năm nay lạnh nhạt với Lý Ninh Ngọc.

- Tôi đi xả nước cho em tắm.

Lý Ninh Ngọc bỏ quần áo Cố Hiểu Mộng vừa thay ra bỏ vào rổ, định lát nữa giao cho phục vụ đem đi giặt.

- Không cần đâu, vợ ôm ôm.

Cố Hiểu Mộng ngửa mặt nằm trên giường, vươn tay muốn ôm, Lý Ninh Ngọc đi qua nằm bên cạnh Cố Hiểu mộng, ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng, áp sát vào nơi gần trái tim mình nhất. (Trong đầu chỉ nghĩ đến dzu'. Em xin lũi)

Cố Hiểu Mộng nằm trong lòng Lý Ninh Ngọc ngủ thiếp đi, Lý Ninh Ngọc lặng lẽ đứng dậy kéo chăn đắp lên người Cố Hiểu Mộng, sau đó một mình ra ban công, đứng ngoài ban công hóng gió ngắm cảnh.

Cô hiểu tâm ý của Cố Hiểu Mộng, nhưng khi các cô rời khỏi đây về nhà, mọi thứ dường như sẽ trở lại như ban đầu, mà thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy, thật vui vẻ trải qua mấy ngày này là tốt rồi.

Cố Hiểu Mộng vốn đang ngủ say lúc này mở mắt ra, cô nhìn bóng lưng Lý Ninh Ngọc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Ngày hôm sau, hai người đi phố cổ Đại Lý, sờ từng viên gạch ngói đã được mài nhẵn theo năm tháng, lưu luyến những món ăn ngon, Cố Hiểu Mộng xếp hàng hai tiếng chỉ để mua bánh hoa cho Lý Ninh Ngọc, nhưng vì vị hoa hồng quá nồng Lý Ninh Ngọc không thể ăn được, cuối cùng tất cả đều vô bụng Cố Hiểu Mộng.

Ở DL, luôn luôn không thể thiếu hoa tươi, Cố Hiểu Mộng mua một cái vòng hoa tự tay cài lên đầu Lý Ninh Ngọc. Khuôn mặt Lý Ninh Ngọc vốn dĩ thanh thuần thoát tục được vòng hoa làm nổi lên chút khói lửa nhân gian, nhìn qua càng thêm chân thật, càng thêm chói mắt, càng làm cho người ta không thể rời mắt.

Sau đó một màn này đã bị một thợ chụp ảnh chụp lại, đăng lên mạng, trong một đêm, Lý Ninh Ngọc trở thành hình mẫu trên màn ảnh của hầu hết mọi người.

Dọc đường đi Cố Hiểu Mộng không biết đã chụp lại bao nhiêu khoảnh khắc của Lý Ninh Ngọc, tấm nào cũng đều không nỡ xóa, cho dù là bị mờ thì cô cũng giữ trong máy xem như bảo vật.

Sau khi ăn tối xong, hai người ra ban công hóng gió, trên bàn trà bày một bình Phổ Nhĩ, Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng, một nụ hôn thật nhẹ rơi lên đỉnh đầu Lý Ninh Ngọc.

Cô thích lẳng lăng bên nhau như vậy, cho dù không làm gì cũng đều vô cùng hạnh phúc, giống như không khí cũng ngọt ngào.

Cố Hiểu Mộng hẹn một thợ chụp ảnh hay làm việc với cô, các cô chụp một album ảnh, album này thật sự rất táo bạo, đến mức nhiều cảnh chụp đều phải bảo mọi người tránh mặt chỉ để lại thợ chụp ảnh và trợ lý nữ.

Hai người mặt áo sơ mi trắng, nút áo đều cởi ra hết, bên trong cũng không mặt gì. Lý Ninh Ngọc ôm Cố Hiểu Mộng, môi của Cố Hiểu Mộng dán lên xương quai xanh của Lý Ninh Ngọc, thợ chụp ảnh nhanh chóng ấn chụp.

Kết thúc buổi chụp, hai người xoay lưng về phía mọi người cài áo lại sau đó đi đến bên cạnh thợ chụp ảnh xem những bức ảnh vừa chụp. Lý Ninh Ngọc có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, đây là lần đầu tiên cô chụp ảnh... táo bạo như vậy.

Vẫn là bộ áo sơ mi này nhưng thay đổi bối cảnh, thợ chụp ảnh thiết kế một phòng ngủ ấm cúng, hai người ôm nhau nằm trên một cái giường lớn, cởi ra ba nút áo đầu tiên, để lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp của hai người, áo sơ mi xộc xệch, hai người nằm ngủ đối diện nhau, tóc xõa quanh người. Đèn mô phỏng ánh nắng ban mai chiếu lên mặt hai người, thợ chụp ảnh ấn nút chụp, Cố Hiểu Mộng đột nhiên mở mắt, hôn lên trán Lý Ninh Ngọc. Thợ chụp ảnh ấn chụp, ghi lại khoảnh tốt đẹp này.

Thương Sơn Nhĩ Hải, cổ thành, những danh lam thắng cảnh này các nhiếp ảnh gia cũng không bỏ qua, mất một khoảng chi phí tương đối cao, thậm chí vượt qua chi phí chụp ảnh cưới năm đó.

Vẻ đẹp và sự hạnh phúc của hai người đều được thu vào ống kính, nửa tháng ở DL này hai người thật sự tách biệt với thế giới, chưa ai mở điện thoại lên, những hỗn loạn bên người tạm thời không liên quan gì đến họ.

- Đột nhiên em không muốn về.

Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc đang thu dọn hành lý của hai người, các cô cũng nên về. Công ty của Lý Ninh Ngọc mới vừa đi vào hoạt động, không thể không có người lèo lái.

- Em không nhớ Tử Ninh sao?

Đây là lần đầu tiên ở DL hai người nhắc đến Tử Ninh, Cố Hiểu Mộng sửng sốt, đúng nhỉ! Hình như lâu lắm rồi cô không gặp Tử Ninh.

- Còn chị?

Cố Hiểu Mộng không trả lời Lý Ninh Ngọc mà hỏi ngược lại Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút, gật gật đầu, dù nói thế nào cũng là con của mình.

- Vợ, em yêu chị, cũng yêu Tử Ninh, nhưng mà hai điều này không mẫu thuẫn với nhau, trước kia Tử Ninh còn nhỏ, em đặt quá nhiều tâm tư và sự chú ý trên người con, sau này, em sẽ đặt chị lên hàng đầu, con là thứ hai.

Cố Hiểu Mộng bước xuống giường, ôm lấy Lý Ninh Ngọc, nhẹ giọng nói. Cô yêu Lý Ninh Ngọc, rất yêu, rất yêu.

- Chỉ cần mỗi ngày em nghĩ đến tôi nhiều một chút, yêu tôi thêm một chút, tôi cũng sẽ yêu Tử Ninh nhiều thêm một chút, như vậy tình yêu mà Tử Ninh và tôi nhận được chỉ có nhiều thêm chứ không giảm bớt.

Lý Ninh Ngọc quay lại ôm Cố Hiểu Mộng, đây là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, Cố Hiểu Mộng yêu cô thêm một chút, cô yêu Tử Ninh thêm một chút, như vậy sẽ cân bằng.

- Được.

Cố Hiểu Mộng ôm chặt Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhượng bộ luôn khiến cô đau lòng.

Hai người trở về đến thành phố B mới mở điện thoại lên, âm báo không ngừng rung lên, bên trong là một loạt những cuộc gọi nhỡ, nhiều nhất là của ông Cố và Tiền Đa Đa, tiếp theo là Amy và Triệu Ức.

Cố Hiểu Mộng gọi điện cho ông Cố trước, điện thoại mới vừa kết nối, chưa đợi Cố Hiểu Mộng nói ông Cố đã mắng cô một trận. Cố Hiểu Mộng bị mắng không rõ nguyên do, cuối cùng mới nghe ra được, hóa ra là Cố Tử Ninh bị bệnh.

Lý Ninh Ngọc cũng gọi điện cho Triệu Ức, Triệu Ức cũng báo cho Lý Ninh Ngọc biết Cố Tử Ninh bị bệnh. Mấy ngày trước con bé bị viêm phổi phát sốt phải nhập viện, bây giờ đã khỏi bệnh xuất viện.

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng chạy nhanh về nhà, ông Cố nhìn thấy Cố Hiểu Mộng còn muốn tiếp tục mắng, nhưng bị Lý Ninh Ngọc ngăn lại.

- Ba, chuyện này là lỗi của con, là con yêu cầu Hiểu Mộng tắt máy.

Lý Ninh Ngọc nhận trách nhiệm lên người mình, cho dù ông Cố có tức xung thiên cũng không thể nổi giận với Lý Ninh Ngọc, chỉ có thể chỉ chỉ tay vào hai người, cuối cùng bất lực thở dài một hơi.

----------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi