NGỌC CẦM CỐ TÚNG

- Mommy, mẹ có thể cho con mượn một nghìn tệ không?

Lý Ninh Ngọc đón Cố Tử Ninh tan học, trên đường về nhà Cố Tử Ninh mở miệng hỏi.

- Một nghìn tệ? Con muốn mua gì sao?

Lý Ninh Ngọc có đưa cho Cố Tử Ninh tiền tiêu vặt, nhưng mà không nhiều lắm.

- Mẹ đừng hỏi, một tuần, con trả lại mẹ một nghìn một trăm tệ!

Cố Tử Ninh ngẩng đầu, làm ra vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu nói. Lý Ninh Ngọc không hỏi thêm, hôm sau đưa cho Cố Tử Ninh một nghìn tệ. Cố Tử Ninh kéo bảo mẫu ra ngoài, Lý Ninh Ngọc đến công ty.

Ba ngày sau, Lý Ninh Ngọc bị giáo viên gọi đến văn phòng. Lúc đó Lý Ninh Ngọc đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên thì tạm ngừng cuộc họp vội lái xe đến trường.

- Chào cô giáo, tôi là mẹ của Cố Tử Ninh, xin hỏi Tử Ninh làm sao vậy?

Lý Ninh Ngọc đi vào văn phòng, đầu tiên liếc nhìn Cố Tử Ninh đang đứng trong văn phòng, thấy Cố Tử Ninh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến trước mặt cô giáo.

- Chị có biết Cố Tử Ninh bán văn phòng phẩm trong lớp không?

Cô giáo chỉ vào một bộ văn phòng phẩm in hình anime số lượng giới hạn trên bàn, Lý Ninh Ngọc liên tưởng đến chuyện mấy hôm trước Cố Tử Ninh mượn tiền mình.

- Tuy rằng tôi không rõ tình huống cụ thể như thế nào, nhưng mà có vấn đề gì sao cô?

Lý Ninh Ngọc không đợi cô giáo cho phép, tự kéo một cái ghế ngồi đối diện cô giáo.

- Chị không nghĩ có vấn đề sao?

Cô giáo nhìn Lý Ninh Ngọc với vẻ mặt khó tin, đây chẳng lẽ là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang sao?

- Tử Ninh lại đây.

Lý Ninh Ngọc bảo Cố Tử Ninh lại trước mặt mình.

- Mua vào bao nhiêu?

- Một trăm.

- Bán ra bao nhiêu?

- Một trăm năm mươi.

- Cô giáo, một bộ văn phòng phẩm lợi nhuận 50%. Giá cả hợp lý, cho nên, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.

Cho đến nay Lý Ninh Ngọc chưa bao giờ đặc biệt trau dồi tư duy kinh doanh và quản lý tài chính cho Cố Tử Ninh, vì vậy hôm nay Lý Ninh Ngọc cảm thấy rất vui, Cố Tử Ninh thật không hổ là con gái của mình!

- Mẹ Cố Tử Ninh, cháu nó mới bốn tuổi! Một đứa trẻ bốn tuổi, vậy mà lại vào trường học buôn bán, chị cảm thấy không có vấn đề sao?

- Tôi cảm thấy không thành vấn đề, nếu nói có vấn đề thì, chính là con bé thiết lặp giá bán hơi thấp, tôi cảm thấy..."

Lý Ninh Ngọc bắt đầu nói về công thức định giá và mô hình kinh doanh, nói đến cô giáo sững sờ hoang mang. Cuối cùng Lý Ninh Ngọc hạ đo ván cô giáo, dẫn Cố Tử Ninh về.

- Con mua mười bộ văn phòng phẩm, bán được 8 bộ, tổng cộng lời 200 tệ. Đây là tiền vốn con mượn mẹ, còn đây là tiền lãi con đã hứa với mẹ.

Về đến nhà, Cố Tử Ninh kéo Lý Ninh Ngọc ngồi vào ghế salon, mở cái cặp nhỏ của mình, lấy tiền bên trong ra, đếm một nghìn tệ để trên bàn, sau đó lại lấy riêng một trăm tệ đặt một bên.

- Vậy còn hai bộ còn lại con xử lý thế nào.

- Con cảm thấy nó có giá trị tiềm năng, cho nên tạm thời không bán nữa, đến khi nó không còn sản xuất nữa, lúc đó xem xét lại tình hình.

Cố Tử Ninh ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc nghiêm túc nói, Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Tử Ninh, cảm thấy sự nhạy bén trong kinh doanh của con bé chắc chắn là di truyền từ cô, nhưng mà, Lý Ninh Ngọc vẫn quyết định để Cố Tử Ninh tự do lớn lên, không đặt ra bất kỳ mục tiêu nào cho Cố Tử Ninh, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi.

- Hôm nay, Mama con không có nhà, mẹ đưa con đi ăn Pizza Hut được không?

Hôm nay Lý Ninh Ngọc rất vui, cho nên quyết định đưa Cố Tử Ninh ra ngoài chơi một phen. Cố Tử Ninh vui vẻ nhào vào lòng Lý Ninh Ngọc, cười sung sướng, miệng hô Mommy muôn năm.

Lý Ninh Ngọc lái xe chở Cố Tử Ninh đến Pizza Hut, bình thường Cố Tử Ninh rất muốn ăn, nhưng Cố Hiểu Mộng không cho nó ăn. Lý Ninh Ngọc chỉ ăn một phần spaghetti, thời gian còn lại đều nhìn Cố Tử Ninh ăn và nói chuyện phiếm với Cố Tử Ninh. Ăn pizza xong, Lý Ninh Ngọc lại đưa Cố Tử Ninh đi xem phim, mua quần áo và giày dép mới, cuối cùng đưa Cố Tử Ninh đến khu trò chơi chơi.

Ngày hôm nay, Cố Tử Ninh rất hạnh phúc vì được đi chơi với Lý Ninh Ngọc, cũng chơi rất mệt. Trên đường về nó nằm ở ghế sau ngủ. Lý Ninh Ngọc giảm tốc độ, thỉnh thoảng nhìn Cố Tử Ninh qua kính chiếu hậu.

Lý Ninh Ngọc nghĩ sẽ không nói với Cố Hiểu Mộng, nhưng cô quên rằng, đồng hồ mà Cố Tử Ninh đeo có chức năng định vị. Lý Ninh Ngọc đưa Cố Tử Ninh đi đến đâu Cố Hiểu Mộng đều rõ mồn một. Nhưng mà Lý Ninh Ngọc không nói, cô ấy cũng giả vờ như không biết.

Cố Tử Ninh thích Taekwondo, nhao nhao đòi học. Lý Ninh Ngọc tìm lớp cho nó vào học, thích thì phải thử, nhưng mà ông Cố có chút đau lòng, cằn nhằn Cố Hiểu Mộng, nói con gái học gì không học lại đi học Taekwondo, sau này tính tình sẽ giống con trai cho xem.

Thường thì Cố Hiểu Mộng sẽ để điện thoại sang một bên, sau đó làm việc của mình, ước chừng ông Cố đã nói xong rồi thì mới cầm điện thoại lên rồi tìm cớ cúp máy.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đều cảm thấy nếu Cố Tử Ninh thích thì cứ cho nó học, cũng không sợ nó học không đến nơi đến chốn, không thử thì làm sao biết được rốt cuộc mình thích thứ gì?

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc gần như chỉ hướng dẫn chung chung cho Cố Tử Ninh, những thứ khác đều để Cố Tử Ninh lựa chọn vào quyết định.

Sau khi Cố Hiểu Mộng tuyên truyền phim xong, mỗi ngày nếu không đi làm với Lý Ninh Ngọc thì là ở nhà với Cố Tử Ninh. Tuy rằng bình dị nhưng cảm thấy rất hạnh phúc.

Sau một năm cải tạo và lọc không khí, ngôi nhà mới bên kia đã đạt tiêu chuẩn để ở, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng chuẩn bị đưa Cố Tử Ninh chuyển đến đó. Nhưng mà Cố Tử Ninh có vẻ không vui.

- Sao vậy?

Cố Hiểu Mộng đi vào phòng Cố Tử Ninh, Cố Tử Ninh ôm con thỏ bông nhỏ của mình ngồi trên giường rầu rĩ.

- Con không muốn chuyển nhà! Bạn của con đều ở đây, chuyển đi rồi sẽ không có bạn, còn Niệm Đồng nữa..."

Theo lý Cố Tử Ninh nên gọi Cố Niệm Đồng là dì, nhưng mà cũng chưa bao giờ gọi như vậy, hai đưa nhỏ trạc tuổi nhau cho nên cũng thường chơi cũng nhau.

- Chúng ta sẽ thường xuyên về gặp họ có được không? Ở đây cũng là nhà chúng ta, mỗi cuối tuần chúng ta đều về đây, được không?

Phòng bên kia lớn hơn, cũng gần công ty Lý Ninh Ngọc hơn, cũng gần trường của Cố Tử Ninh, đây chính là lý do Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc quyết định dọn nhà.

- Nhưng mà con cũng không muốn chuyển nhà, tại sao phải chuyển nhà? Con sinh ra và lớn lên ở đây, con thích nơi này.

Cố Tử Ninh không hiểu vì sao nhất định phải chuyển nhà! Tuy rằng bạn học của nó đều ở nhà lớn và sang trọng hơn, nhưng mà nói không ghen tỵ một chút nào, nó chỉ thích chỗ này!

- Nhưng mà cách thiết kế ở đây không phù hợp, không đủ không gian cho con phát triển.

Lý Ninh Ngọc cũng đi đến, vuốt đầu Cố Tử Ninh.

- Từ nhỏ Mommy đã nói với con, làm người không nên so sánh mọi chuyện, vả lại cô giáo nói trên thế giới này còn có thiệt nhiều người ngay cả cơm cũng không có ăn! Con cảm thấy con được như vậy là quá tốt rồi.

Thế giới của Cố Tử Ninh rất đơn giản, cho nên nó không hiểu tại sao đang ở rất tốt mà phải dọn đi.

- Như vầy được không? Chúng ta dọn sang bên kia trước, sau đó cho kiến trúc sư thiết kế và trang trí nhà bên này của chúng ta lại, đến khi làm xong chúng ta sẽ dọn về có được không?

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc bị Cố Tử Ninh nói đến nghẹn lời, các cô không có cách nào phản bác, chỉ có thể làm như vậy, trước tiên đưa Cố Tử Ninh sang bên kia, trang hoàng bên này lại, nếu làm xong, Cố Tử Ninh muốn về thì sẽ chuyển về.

- Cũng được...

Cố Tử Ninh cũng không cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thay đổi này.

----------------

Sau bốn năm cuối cùng chị Ngọc cũng hết nghi ngờ Ninh Ninh không phải là con chỉ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi