NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Truyện này tui chỉ đ^ng trên [email protected]@d thôi, làm ơn đừng có lấy đi chỗ khác nha, ai lấy làm c.h.ó :))) 

---------------

Chu Miểu ngồi ở ghế phụ cùng tài xế liếc nhìn nhau, tự giác không nói nhiều, hai người đều cố gắng thở nhẹ nhất có thể, sợ làm xì thùng khí của Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc ra hiệu bằng mắt cho Cố Tử Ninh, Cố Tử Ninh gật gật đầu, nhảy từ trên đùi Lý Ninh Ngọc xuống, chạy đến bên người Cố Hiểu Mộng.

- Mama, ăn chút sô cô la sẽ không bị khó chịu vì mới ngủ dậy.

Cố Tử Ninh lấy sô cô la Lý Ninh Ngọc vừa đưa cho mình, đây là nhãn hiệu Cố Hiểu Mộng thích ăn nhất, Lý Ninh Ngọc luôn mang theo bên mình, chỉ cần Cố Hiểu Mộng muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể ăn.

- Ai nói với con Mama khó chịu vì mới ngủ dậy?

Cố Hiểu Mộng vẫn cho Cố Tử Ninh chút mặt mũi, lấy sô cô la nhưng không có ăn.

- Mommy nói, nếu như con có thể dỗ Mama vui thì sẽ dẫn con đi xem gấu trúc khổng lồ.

Cố Tử Ninh bán đứng Lý Ninh Ngọc không thương tiếc, Cố Hiểu Mộng lại trừng mắt liếc nhìn Lý Ninh ngọc một cái, Lý Ninh Ngọc làm như vô tội nhìn Cố Hiểu Mộng.

Khi đến phim trường Cố Hiểu Mộng đi đến phòng hóa trang thay quần áo, sau đó tập thoại với Chu Sở, hôm nay phải quay bù lại cảnh ngày hôm qua chưa quay xong. Cố Hiểu Mộng và Chu Sở trao đổi mấy câu rồi chính thức quay hình, Chu Sở hoàn toàn nhập vai, tạm thời quên thân phận thật sự của mình, hoàn toàn hòa mình vào thế giới tình cảm của Trịnh Ngọc.

Lần này diễn một lần là qua, tiếp theo hai người tự thay trang phục nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh kế. Hôm nay trên ghế nghỉ của Chu Sở có thêm một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi, cô gái mặc một chiếc váy trắng, tóc vừa dài đến vai buông hờ hững sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp, cả người toát lên vẻ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, khiến cho người ta sinh ra một cả giác không nên đến gần.

- Chị Hiểu Mộng, cô gái kia chính là con gái của Chu Sở, năm nay mười lăm tuổi, hình như tên là Chu Hâm Hi, là sinh viên lớp vị thành niên ngành khoa học máy tính, mấy ngày trước đại diện nước ta tham gia cuộc thi Robot đại chiến, giành giải quán quân. Nghe nói, lần này em ấy học song bằng, ngoài chuyên ngành máy tính, em ấy còn học chuyên ngành thiết kế cơ khí. Quả là học bá, em ấy mới mười lăm tuổi....

Chu Miểu nói bên tai Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng dời ánh mắt đến trên người cô gái, cô cũng có xem qua Robot đại chiến, mà không hiểu biết nhiều, nhưng cô rất khó hình dung cô gái nhìn có vẻ mong manh trước mặt lại liên quan đến những tuyển thủ thi đấu Robot đại chiến.

Cố Tử Ninh ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng hiển nhiên cũng nghe được lời của Chu Miểu, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hâm Hi. Từ góc độ của Cố Tử Ninh chỉ có thể nhìn thấy một bên của Chu Hâm Hi.

Từ nhỏ Cố Tử Ninh đã thích các chị đẹp gái anh đẹp trai, không thể nghi ngờ, Chu Hâm Hi chính là chị xinh đẹp trong gu thẩm mỹ của Cố Tử Ninh. Cố Tử Ninh nhảy xuống ghế đi về phía Chu Hâm Hi.

- Chị xinh đẹp, em tên là Cố Tử Ninh, chị tên gì ạ?

Cố Tử Ninh chạy đến trước mặt Chu Hâm Hi tự giới thiệu, ánh mắt của Chu Hâm Hi vẫn còn ở trên người Chu Sở trong phim trường, sau đó mạch suy nghĩ và lực chú ý bị cắt ngang, Chu Hâm Hi cúi đầu nhìn lướt qua bạn nhỏ đang đứng trước mặt mình, trông thật vui vẻ, thoạt nhìn thật lanh lợi đáng yêu, mặc một bộ quần áo trẻ em của thương hiệu nào đó.

Tuy rằng Chu Hâm Hi không biết Cố Tử Ninh, nhưng mà cũng đoán được chắc là con cái của nhân viên nào đó trong đoàn phim, mặc dù cô không thích cũng như không giỏi tiếp xúc với trẻ con, nhưng cô vẫn lễ phép cười cười với Cố Tử Ninh. Nụ cười này giống như hoa đào nở rộ, khiến cho Cố Tử Ninh ngây người, trong đầu của nó hiện lên một hình ảnh, trong một rừng đào mênh mông, một cô gái tài sắc đứng ở đó, giữa trời đầy cánh đào bay bay. Thậm chí nó còn cảm nhận được, nụ cười này không những làm cho hoa đào nở rộ, mà còn có thể làm tan chảy băng tuyết.

- Chị đẹp quá...

Trước này Cố Tử Ninh vẫn luôn cảm thấy, ngoài trừ Mama và Mommy thì không có ai xinh đẹp hơn nó, nhưng mà hôm nay nó cảm thấy rằng nó đã gặp được người còn xinh đẹp hơn nó, thậm chí còn xinh đẹp hơn Mama và Mommy. (Con với chả cái, trọng sắc khinh mẹ!!!)

- ................

Đối mặt với lời khen của Cố Tử Ninh, nhất thời Chu Hâm Hi cũng không biết trả lời thế nào, cô không phải một người có tài ăn nói, cô thích giao tiếp với những mã code và sắt thép lạnh băng, không thích ở chung với con người.

Trước nay cô không thích môi trường ồn ào, càng không thích có trẻ con, cô luôn cảm thấy trẻ con rất ồn, nhưng mà cô lại không sinh ra cảm xúc chán ghét với đứa nhỏ bốn năm tuổi trước mặt này.

- Hi Hi. (Đáng yêu quá à, tui cũng là Hi Hi nè)

Chu Sở quay xong đi từ phía sau đến, đến trước mắt Chu Hâm Hi thì vô cùng dịu dàng triều mến gọi nhũ danh của Chu Hâm Hi.

- Dì xinh đẹp!

Cố Tử Ninh quay đầu chào hỏi Chu Sở, sau đó Cố Hiểu Mộng cũng đứng dậy đi đến.

- Chị Sở.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy về tình về lý cũng nên đến chào hỏi một tiếng, Chu Sở đi đến bên cạnh Chu Hâm Hi, ôm vai Chu Hâm Hi.

- Đây là con gái tôi, Chu Hâm Hi.

Chu Sở vô cùng tự hào giới thiệu con gái mình, sau đó lần lượt giới thiệu Cố Hiểu Mộng và Cố Tử Ninh. Chu Hâm Hi lịch sự gọi Cố Hiểu Mộng là dì, Cô Hiểu Mộng cũng không hề để ý, mình và Chu Hâm Hi hơn kém nhau mười tuổi, mình lại gọi Chu Sở là chị, cho nên, Chu Hâm Hi gọi cô là dì cũng không sai.

Lại nói mấy câu, Cố Hiểu Mộng liền kéo Cố Tử Ninh đi khỏi, hai mẹ con cô ấy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, phải nên để cho mẹ con họ có nhiều thời gian bên nhau.

Ánh mắt Cố Tử Ninh vẫn lưu luyến trên người Chu Hâm Hi, mãi cho đến khi Chu Hâm Hi rời khỏi, mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình.

Lý Ninh Ngọc thì nghĩ nát óc để dỗ Cố Hiểu Mộng, đầu tiên cô chạy đến tất cả các tiệm hoa, mua thật nhiều hoa hồng, sau đó lại về khách sạn bố trí, bận rộn một ngày, phòng khách sạn biến thành biển hoa hồng, hoa hồng đỏ, hoa hồng rằng xếp thành ba chữ TÔI YÊU EM, sau đó bên ngoài rải kín cánh hoa, trên bàn, tủ đầu giường, chỉ cần nơi nào có thể thắp nến thì đều đặt nến thơm lên. Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc đã in rất nhiều ảnh chụp chung của mình và Cố Hiểu Mộng, từ lúc mới quen đến lúc bên nhau, hai người không chụp nhiều ảnh lắm, nhưng cũng dư sức dán đầy hai bức tường.

Lý Ninh Ngọc lại yêu cầu khách sạn làm bò bít tết và gọi thêm một chai rượu vang. Cuối cùng, bỏ một sơi dây chuyền bạch kim vào bó hoa hồng, không trang trí gì thêm, chỉ có một mặt dây chuyền hình số  919 đính kim cương nho nhỏ, 919 là kỷ niệm ngày cưới của hai người.

Cố Hiểu Mộng xong việc về khách sạn, Chu Miểu bí mật gởi wechat cho Lý Ninh Ngọc, nói cho Lý Ninh Ngọc biết bọn họ còn hai mươi phút nữa thì về đến khách sạn.

Lý Ninh Ngọc tắt tất cả đèn trong phòng, chờ Cố Hiểu Mộng về. Thực sự Cố Hiểu Mộng đã giận Lý Ninh Ngọc cả một ngày, dỗ hai câu cũng không thèm dỗ! Chẳng lẽ bên nhau lâu quá, từ tình yêu biến thành tình thân sao?

Cố Hiểu Mộng đi đến cửa phòng còn nghĩ miên man, lấy thẻ phòng mở cửa đi vào, đập vào mắt là con đường hoa hồng trải dài từ cửa vào tận trong phòng.

Cố Hiểu Mộng đóng cửa lại đi vào trong, trên tường là ảnh chụp được sắp xếp theo trình tự thời gian, dựa vào ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến Cố Hiểu Mộng nhìn những bức ảnh, giống như mới hôm qua, nhưng mà các cô đã nắm tay nhau qua nhiều năm như vậy, thấm thoát đã bảy năm trôi qua.

Trong ảnh, khuôn mặt các cô không còn ngây ngô, càng ngày càng trưởng thành, nhưng mà thứ không thay đổi chính là nụ cười chưa bao giờ thiếu vắng trên môi, càng ngày càng có nhiều hạnh phúc.

Dọc hành lang đi vào phòng, bức tường cạnh cửa sổ bị một dãy hoa hồng chiếm lấy, hoa hồng đỏ và hoa hoa hồng trắng xếp thành dòng chữ tôi yêu em.

Nước mắt Cố Hiểu Mộng không kìm được mà trào ra, mình suy nghĩ lung tung cả một ngày, kết quả là tự mình lo sợ không đâu, chị Ngọc của mình làm sao hết yêu mình được chứ?

- Hiểu Mộng, tôi yêu em...

Lý Ninh Ngọc đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, đưa bó hoa hồng trên tay mình cho Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng khịt mũi thật mạnh một cái, tuy rằng rất cảm động nhưng mà không có nghĩa là cô tha thứ cho hành vi của Lý Ninh Ngọc sáng nay!

- Đừng tưởng rằng một bó hoa hồng có thể khiến em tha thứ cho chị!

Trong lòng ai không có một công chúa nhỏ tsundere chứ! Cố Hiểu Mộng quay mặt qua một bên, cố ý làm như mình còn giận, nhưng mà nụ cười trên khóe miệng đã sớm bán đứng Cố Hiểu Mộng.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi, tấn công lãng mạn như này, ai mà chịu nổi.

---------

Tui: Bé Tử Ninh bốn tuổi đã có crush đầu đời, mà nhìn cái nết tự tin đi qua tán gái giống mẹ Mộng quá luôn, mà bị chị crush cho ăn bơ. Rồi lại thấy cái nết chị crush y như mẹ Ngọc. 

Còn hai chị nhà vẫn cứ sến súa như xưa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi