NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Lý Ninh Ngọc chuẩn bị tham dự một buổi hội thảo kinh doanh, muốn đi một tuần, Cố Hiểu Mộng giúp Lý Ninh Ngọc chuẩn bị hành lý, tuy rằng chỉ đi một tuần, trong lòng vẫn luyến tiếc, thế nhưng sau đó mình còn phải đi tuyên truyền phim mới, không có cách nào đi cùng Lý Ninh Ngọc.

- Không vui?

Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng trốn trong phòng quần áo, ngẩn người nhìn vali hành lý của mình thì biết ngay Cố Hiểu Mộng không vui.

- Không có, chỉ là có chút không nỡ, em cũng phải bay khắp nơi, không biết bao lâu mới có thể gặp lại chị......

Cố Hiểu Mộng kéo khóa vali của Lý Ninh Ngọc lại, đứng lên, quay đầu ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng, nói đến cũng thật kỳ lạ đã là vợ vợ lâu năm sao vẫn còn thích dính lấy Lý Ninh Ngọc như vậy chứ?

- Chờ kết thúc hội thảo, tôi bay đến gặp em trước được không?

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Hiểu Mộng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp, nhịp tim và hơi thở của cô ấy.

- Một lời đã định!

- Một lời đã định!

Cuối cùng Lý Ninh Ngọc hôn Cố Hiểu Mộng một cái, sau đó đi rửa mặt. Cố Hiểu Mộng nhìn vali của Lý Ninh Ngọc thở dài một hơi thật mạnh, trong ánh mắt tràn ngập luyến tiếc.

Bình thường đều là Lý Ninh Ngọc lái xe đưa Cố Hiểu Mộng ra sân bay, lần này đổi lại là Cố Hiểu Mộng đưa Lý Ninh Ngọc ra sân bay, dọc đường đi, Cố Hiểu Mộng đã cảm nhận được tâm trạng của Lý Ninh Ngọc mỗi lần đưa mình ra sân bay.

- Nếu không đi checking thì không còn kịp rồi.....

Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng với vẻ mặt cưng chiều, Cố Hiểu Mộng lại ôm lấy Lý Ninh Ngọc, hóa ra, tiễn người thương lên máy bay trong lòng lại luyến tiếc như vậy, nhiều năm rồi, Lý Ninh Ngọc tiễn cô vô số lần, chị ấy làm sao nhịn được biết bao nhiều luyến tiếc để có thể một mình lái xe rời đi?

- Xuống máy bay phải gọi điện cho em ngay.

Những lời này không biết Cố Hiểu Mộng đã lặp lại bao nhiêu lần, nhưng mà mỗi lần Lý Ninh Ngọc đều vô cùng kiên nhẫn trả lời được. Cố Hiểu Mộng níu kéo không nỡ buông Lý Ninh Ngọc, nhìn Lý Ninh Ngọc qua cổng an ninh, không rời mắt một chút nào. Cố Hiểu Mộng cố gắng hết sức mới miễn cưỡng ép mình xoay người rời đi mà không xúc động mua vé đi cùng Lý Ninh Ngọc.

Một mình lặng lẽ lái xe về nhà, mỗi lần chờ đèn đỏ, cô sẽ vô thức liếc nhìn vị trí ghế phụ, xe này cũng đã mua được sáu bảy năm, nhưng số lần lái có thể đếm trên đầu ngón tay, đa phần cô đều ngồi xe của Lý Ninh Ngọc, mà Lý Ninh Ngọc cũng cam tâm tình nguyện làm tài xế cho cô.

Cố Hiểu Mộng về đến nhà cũng định bắt đầu thu dọn hành lý của mình, mấy ngày sau cô cũng phải bay liên tục đi tham gia nhiều chương trình truyền hình, quảng bá phim của mình và Chu Sở, [Cố Lên, Cô Gái].

Nhưng mà, lúc cô vào phòng quần áo phát hiện, hành lý của mình đã được Lý Ninh Ngọc chuẩn bị xong rồi.

Cố Hiểu Mộng ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, Amy ngồi bên cạnh, Amy nhìn Cố Hiểu Mộng như vậy cũng bắt đầu nhớ Triệu Ức, cúi đầu nhìn nhìn tay mình, giống như trên đó còn lưu lại độ ấm và mùi hương của Triệu Ức.

- Ê, nói chuyện với tôi đi.

Amy đẩy cánh tay Cố Hiểu Mộng, tuy rằng bây giờ cô cũng là người đại diện của Chu Sở, nhưng mà cô thật sự không quen trò chuyện với Chu Sở, mà xem ra Chu Miểu và Chu Sở nói chuyện rất hợp. (Lẽ nào!??)

- Nói gì?

Cố Hiểu Mộng quay đầu liếc mắt nhìn Amy một cái, hai người đã quá quen thuộc, quen đến nỗi cho dù không nói chuyện cũng sẽ không lung túng, quen đến nỗi chỉ một ánh mắt cũng biết đối phương muốn gì, nhưng mà chính vì quá quen thuộc nên thật sự không nói chuyện.

- Em và chị Ngọc nhà em cũng như vậy?

- Vậy chị và thư ký tiểu thư nhà chị cũng như vậy?

Cố Hiểu Mộng nhướng mày nhìn Amy, Amy bị Cố Hiểu Mộng chẹn họng chỉ có thể giương mắt nhìn. So với sự yên tĩnh của Cố Hiểu Mộng và Amy bên này, bên kia Chu Miểu và Chu Sở nói cười vui vẻ.

Cố Hiểu Mộng dời ánh mắt sáng hai người đó, cô chưa từng biết Chu Miểu lại có thể hài hước như vậy, cũng không biết Chu Sở có thể cười vui vẻ như vậy.

- Tôi cảm thấy, trợ lý của em sắp bị người ta cướp rồi.

- Nước phù sa không chảy ruộng ngoài là được rồi.

Cố Hiểu Mộng nhất ngữ song tiêu, sau đó cùng Amy nhìn nhau cười. Cố Hiểu Mộng lại dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng trong lòng nghĩ về người cô yêu nhất.

Lý Ninh Ngọc ở hội thảo liên tiếp bị phân tâm, hoàn toàn không nghe người khác đang nói gì, không ngừng nhìn điện thoại, chờ đợi tin nhắn báo bình an của Cố Hiểu Mộng.

Trong giờ giải lao của buổi hội thảo, có rất nhiều CEO đến nói chuyện với Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc lịch sự đáp lại, tuy nhiên sau khi điện thoại reo, lập tức lễ độ xin thứ lỗi, vội vàng đi ra khỏi phòng họp nghe điện thoại.

- Em xuống máy bay rồi, giờ đang trên đường đến khách sạn.

Cố Hiểu Mộng ngồi trên xe mà chương trình sắp xếp gọi điện báo bình an cho Lý Ninh Ngọc, cô và Chu Sở tham gia một tiết mục ngoài trời, ước chừng phải quay ba ngày.

- Tự chăm sóc mình thật tốt, khi chơi trò chơi chú ý an toàn.

Lý Ninh Ngọc tìm được một góc im lặng nói chuyện điện thoại với Cố Hiểu Mộng, lúc kết nối được với Cố Hiểu Mộng trái tim treo lơ lửng của cô mới chậm rãi thả xuống.

- Em biết rồi, chị ở bên kia thì sao?

Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không để ý đến Chu Sở đang ngồi bên cạnh mình, máy quay ở hàng đầu đang hướng về mình, cô hoàn toàn làm theo trái tim mình, làm chuyện mình muốn làm nhất.

- Khá tốt.

Lý Ninh Ngọc biết Cố Hiểu Mộng không thích thương trường, cho nên rất ít khi đề cập đến chuyện công việc với Cố Hiểu Mộng.

- Vợ, em nhớ chị.........

Lời nói của Cố Hiểu Mộng khiến Chu Sở kinh ngạc, tuy rằng, Cố Hiểu Mộng công khai xu hướng tính dục, nhưng mà nói thẳng ra như vậy, không quan tâm đến sự tồn tại của camera, trắng trợn biểu đạt tình yêu của mình ra như vậy có thật sự tốt? Có điều, đây là Cố Hiểu Mộng, một đỉnh lưu thần tượng trong giới giải trí nhưng không trộn lẫn vào giới giải trí.

Một người dám công khai cầu hôn ngay tại lễ trao giải, một người dám công khai tỏ tình ngay trên màn hình LCD ở quảng trường lớn nhất thành phố. Hai người thật sự rất xứng đôi, thậm chí Chu Sở cảm thấy, hai người họ là dành cho nhau, bởi vì bất cứ ai cũng không xứng với họ.

- Tôi cũng nhớ em, rất nhớ.

Trước mặt Lý Ninh Ngọc là một khung cửa sổ, xuyên qua cửa sổ cô nhìn ra bên ngoài, trời xanh mây trắng, thời tiết thật đẹp.

- Tôi còn nghĩ là nhìn nhầm người, hóa ra thật sự là cô, tôi phải hỏi ban tổ chức một chút xem khi nào mà tiêu chuẩn tham dự hội thảo này lại trở nên thấp như vậy, giám đốc của một công ty nhỏ như YM mà cũng có thể tham gia.

Lý Ninh Ngọc vừa cúp máy, xoay người bỗng nhìn thấy Tô Vũ đi đến, vẻ mặt châm biếm nhìn mình, vẻ mặt ngông cuồng vênh váo đó khiến cho Lý Ninh Ngọc cảm thấy vô cùng buồn cười, giống như một tên hề.

- Đúng vậy, chắc là phải hỏi ban tổ chức một chút, sao tiêu chuẩn lại trở nên thấp như vậy, xem ra sau này loại hội thảo này tôi không nên đến, đỡ phải hạ thấp thân phận của mình.

Lý Ninh Ngọc vừa nói xong thì sải bước đi lên trước, đi ngang qua Tô Vũ.

- Đúng rồi, để tập đoàn Thượng Ngọc lên sàn là một bước đi khôn ngoan đó, chúc may mắn!

Lý Ninh Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn Tô Vũ, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng, cười nói, sau đó hoàn toàn đi khỏi. Tô Vũ nhìn bóng lưng Lý Ninh Ngọc, nghĩ những lời Lý Ninh Ngọc vừa nói là có ý gì.

Bởi vì sự xuất hiện của Tô Vũ, nhất thời Lý Ninh Ngọc mất hứng tiếp tục tham gia hội thảo lần này, chào hỏi người tổ chức rồi mua vé máy bay xuyên đêm bay đến thành phố nơi Cố Hiểu Mộng đang ở.

Lúc Lý Ninh Ngọc gõ cửa phòng Cố Hiểu Mộng mang theo vẻ mệt mỏi và toàn thân đầy gió bụi, Cố Hiểu Mộng đang ngủ, nghe tiếng gõ của mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa ngáp vừa đi ra mở cửa, mở ra một khe hở nhìn ra bên ngoài, khi cô nhìn rõ người đến là ai thì sửng sốt, sau đó dùng sức dụi mắt, mở to hai mắt nhìn Lý Ninh Ngọc, hiện giờ Cố Hiểu Mộng vẫn còn trong cơn ngáy ngủ, đến nỗi cô còn nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không.

Thậm chí Cố Hiểu Mộng còn làm một việc cực kỳ ngu ngốc, đưa tay véo mình một cái, phần eo truyền đến sự đau đớn nói cho cô biết, đây không phải là mơ, chị Ngọc của cô đang đứng ở trước mặt cô.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Hiểu Mộng: Tôi nên cảm ơn Tô Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi