NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Gần đến trung thu, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về quê, hai thành phố cách nhau hơn bốn trăm cây số, Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc quyết định tự lái xe về.

Trời vừa hừng sáng, Cố Tử Ninh đã bị Lý Ninh Ngọc kéo từ trong ổ chăn ra, sau đó đi rửa mặt thay quần áo, mãi cho đến khi xe ra khỏi tiểu khu Cố Tử Ninh mới hoàn toàn tỉnh ngủ, kỳ thật đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Mộng dẫn Cố Tử Ninh về thăm ông bà, bình thường đều là ông Cố đến thăm các cô.

Nghĩ vậy, Cố Hiểu Mộng nhíu nhíu mày, bản thân mình không phải là người đứa con gái đủ tư cách, bất luận là kiếp trước hay kiếp này.

- Có chuyện gì vậy?

Tay Lý Ninh Ngọc phủ lên tay Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng lấy lại tinh thần lắc lắc đầu, không nói gì.

Ông Cố đã nghỉ hưu, nhưng vẫn được trường học mời về làm giảng viên thỉnh giảng, một tuần giảng ba tiết, thời gian còn lại một mình ở nhà trồng hoa nuôi cá.

Theo định vị của ông Cố, Lý Ninh Ngọc đã đến ký túc xá nhân viên mà ông Cố đang ở tạm, tuy rằng gọi là ký túc xá nhưng cũng có ba phòng ngủ một phòng khách, không gian rộng rãi nhiều ánh nắng.

- Ông ngoại!

Cố Tử Ninh mở cửa xe, nhảy xuống xe chạy về phía ông Cố, ông Cố bế Cố Tử Ninh lên, hôn mấy cái thật mạnh lên gò má nhỏ của Cố Tử Ninh, từ khi có Cố Tử Ninh, tất cả nỗi nhớ của ông Cố đều dành cho cô nhóc này.

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng lấy những thứ mà bọn họ mang đến cho ông Cố từ trong cốp xe ra, sau đó mang đồ đi đến trước mặt ông Cố.

- Ba.

Lý Ninh Ngọc chào hỏi ông Cố, ông Cố cười gật gật đầu, dẫn hai người đi vào cửa tiểu khu, vào thang máy đi đến tầng của ông.

- Mấy đứa đã ngồi xe cả buổi sáng rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, ba làm cơm trưa cho mấy đứa, phòng trong cùng là cửa mấy đứa đó.

Mới vừa đến phòng khác, ông Cố bắt đầu nói.

- Tụi con không mệt, con giúp ba một tay."

Cố Hiểu Mộng nắm tay Lý Ninh Ngọc, để Lý Ninh Ngọc ngồi trên salon nghỉ ngơi, sau đó theo ông Cố vào phòng bếp. Ông Cố nhìn thấy con gái bảo bối trước nay ở cùng mình đều là cơm đến há miệng, lại có chút không thích ứng.

- Sao lại muốn giúp ba một tay chứ?

Ông Cố vừa lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra vừa nhìn Cố Hiểu Mộng, nghĩ thầm có phải là con gái có việc gì muốn nhờ ông ấy? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui bây giờ Cố Hiểu Mộng chắc là không có việc gì có thể nhờ đến mình.

- Có người giúp ba không tốt sao?

Cố Hiểu Mộng lấy rau trong tay ông Cố lại vòi nước rửa, nhìn kỹ không khó phát hiện, trên đầu ông Cố đã có tóc bạc.

- Từ nhỏ đến lớn có bao giờ con giúp ba làm cơm đâu?

Ông Cố hừ lạnh, nhìn Cố Hiểu Mộng, ánh mắt ít nhiều có chút bất mãn.

- Lão Cố, đến thành phố B với con đi? Như vậy con có thể về nhà ăn cơm với ba bất cứ lúc nào.

Cố Hiểu Mộng nảy ra ý định đón ông Cố đến thành phố B, bàn tay đang cắt rau của ông Cố dừng lại một chút, sau đó trở lại bình thường.

- Ba ở đây rất tốt, có thể thường xuyên đi thăm mẹ con.

Ông Cố từ chối đề nghị của Cố Hiểu Mộng, ông càng ngày càng già đi, đến thành phố B rồi chỉ có thể trở thành gánh nặng của Cố Hiểu Mộng, ông không muốn như vậy, huống hồ, bạn bè, học trò của ông, còn có mộ phần mẹ của Cố Hiểu Mộng đều ở thành phố này, ông không nỡ rời đi.

- Ngày mai là trung thu, cả nhà ba người các con đi theo ba đến tảo mộ mẹ con, để cho bà ấy gặp cháu ngoại của bà ấy.

Ông Cố cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe. Ông cố gắng để mình không khóc trước mặt con gái, Cố Hiểu Mộng gật gật đầu.

Gần như là Tử Ninh luôn quấn quýt lấy ông Cố cho đến khi đi ngủ, đòi ông Cố kể cho mình nghe về những việc trải qua trong quá trình khảo cổ, còn có những câu chuyện đằng sau những di tích văn hóa, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đứng trên ban công, mỗi người cầm một tách trà, vừa hóng gió vừa thưởng thức cảnh đêm của thành phố này.

- Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cùng em về quê, tôi xin lỗi, trước đây tôi đã xem nhẹ.

Lý Ninh Ngọc có chút áy náy, thân là 'con dâu', bản thân mình nên cùng Cố Hiểu Mộng về thăm ông Cố nhiều hơn.

- Thật ra, em cũng sơ suất, mấy năm nay chỉ cần Lão Cố có thời gian đều đến thăm chúng ta, làm cho em quên, là con gái, em phải dành nhiều thời gian đưa vợ con về nhà thăm ông ấy.

Cố Hiểu Mộng quay đầu, dựa người vào ban công, nhìn một già một trẻ vui vẻ trong phòng khách.

- Vậy sau này mỗi tháng tôi cùng em về một lần, hoặc là chúng ta có thể đón ba lên thành phố B.

Lý Ninh Ngọc cũng xoay người nhìn vào phòng khách, Cố Hiểu Mộng nghe xong lắc đầu.

- Em đã đề cập chuyện đó với Lão Cố rồi, ông ấy không đồng ý, thật sự cho đến bây giờ, ông ấy ở đây có lẽ sẽ tốt hơn, những người bạn già của ông ấy đều ở thành phố này, rảnh rỗi có thể tìm bọn họ câu cá uống trà, đi thành phố B, tuy rằng gần chúng ta, nhưng chắc là ông ấy càng cô đơn hơn, đúng không? Quan trọng là, mẹ em ở đây.

Tuy rằng biết Tiền Đồng không yêu ông Cố, nhưng đến chết bà ấy cũng không để ông Cố biết, huống hồ ông Cố thật sự yêu Tiền Đồng, Tiền Đồng đã mất nhiều năm như vậy ông Cố vẫn sống một mình.

Ngày hôm sau, Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc cùng với ông Cố dẫn theo Cố Tử Ninh đến tảo mộ Tiền Đồng, ở trước mộ Tiền Đồng nhìn thấy Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa mua hoa mà Tiền Đồng thích nhất đến, dùng khăn cẩn thận lau bụi trên mộ Tiền Đồng.

- Dì.

Cố Hiểu Mộng mở miệng gọi Tiền Đa Đa một tiếng, Tiền Đa Đa ngẩn đầu nhìn thấy ông Cố, nhíu mày, nhưng bà ấy cũng kiềm nén cơn giận, bà ấy không muốn tranh chấp với ông Cố ở trước mặt Tiền Đồng.

- Ừm.

Tiền Đa Đa lên tiếng, cúi đầu tiếp tục lau, mãi cho đến khi mộ bịa không còn nhiễm một hạt bụi mới thôi.

- Chị, hôm khác em lại đến thăm chị.

Tiền Đa Đa ôm mộ bị nhẹ giọng nói, giống như không phải đang ôm mộ bia lạnh băng, mà là Tiền Đồng. Sau khi Tiền Đa Đa rời đi, nhóm người Cố Hiểu Mộng đi lên phía trước.

Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Mộng đưa Lý Ninh Ngọc và Cố Tử Ninh đến viếng Tiền Đồng, Cố Hiểu Mộng đặt hoa cúc trong ngực lên trước mộ bia Tiền Đồng.

- Mẹ, con đưa chị Ngọc và Tử Ninh đến thăm mẹ.

- Tử Ninh, quỳ xuống.

Lý Ninh Ngọc nói với giọng ra lệnh, Tử Ninh không hiểu tại sao mình phải quỳ, nhũng vẫn lựa chọn nghe lời, quỳ gối trước mộ bia Tiền Đồng.

- Khấu đầu với bà ngoại con.

Lý Ninh Ngọc lại ra lệnh, Cố Tử Ninh khấu đầu với bia mộ.

- Tử Ninh đứng lên đi!

Ông Cố đau lòng kéo Cố Tử Ninh đứng dậy, Lý Ninh Ngọc bước lên trước đứng sánh vai với Cố Hiểu Mộng, cúi đầu thật sâu với bia mộ.

- Mẹ, con là Lý Ninh Ngọc, là vợ của Hiểu Mộng, mẹ yên tâm, nửa đời còn lại đã có con chăm sóc em ấy.

Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt Lý Ninh Ngọc rất kiên định.

Nhóm người rời khỏi nghĩa trang, về nhà chuẩn bị đón trung thu. Ông Cố đã mua bánh trung thu từ sớm, chờ bọn người Cố Hiểu Mộng về để đón ngày Tết trung thu đúng nghĩa đầu tiên.

Buổi tối bốn người ngồi ở ban công ngắm trăng ăn bánh trung thu, Cố Hiểu Mộng không thích vị ngọt đến phát ngấy của bánh trung thu, cho nên chỉ cắn một miếng sau đó đút vào miệng Lý Ninh Ngọc. (Tui nghĩ có lẽ chị Ngọc đã mặppppp)

Ti vi trong phòng khách chiếu Dạ tiệc trung thu, Trung Quốc có rất nhiều ngày lễ, nhưng chỉ có Trung thu và Nguyên tiêu là thật sự có ý nghĩ đoàn viên. Trái ngược với gia đình ông Cố cả nhà sum họp rộn rã tiếng cười, giờ phút này, Tiền Đa Đa đứng một mình trên ban công nhà cổ ngắm trăng thì có vẻ cô đơn chiếc bóng.

- Chị, em thật sự rất nhớ chị..........

Tiền Đa Đa nhìn ánh trăng trên bầu trời, lẩm bẩm một mình trong nước mắt.

----------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi