NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Cuối buổi hội thao, Lý Ninh Ngọc đưa Triệu Thiến đi đến phòng giáo vụ, trên thẻ quan hệ gia đình của Triệu Thiến, điền tên mình và Cố Hiểu Mộng lên cột người giám hộ, điền tên Cố Tử Ninh lên cột người nhà.

- Từ nay về sau, con bé có việc gì đều có thể liên hệ với tôi.

Lý Ninh Ngọc vừa xoa đầu Triệu Thiến, vừa nhìn giáo viên ở văn phòng giáo vụ. Sau khi ra khỏi trường học cả nhà đi thẳng đến chỗ ăn buffet, dùng bữa tối đơn giản mà phong phú.

Cố Tử Ninh dẫn Triệu Thiến đến quầy thức ăn tự chọn, chọn thức ăn, còn không ngừng gắp cho Triệu Thiến thức ăn mà nó cảm thấy ngon. Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng lần lượt lấy đồ ăn mình thích rồi ngồi vào chỗ nhìn hai đứa nhỏ.

- Con bé Triệu Thiến này hiểu chuyện đến nổi khiến người ta đau lòng, những đứa trẻ đi ra từ cô nhi viện, rất hiếm đứa nào giữ được một trái tim không vấy bẩn như con bé.

Lý Ninh Ngọc bưng ly nước lên uống một ngụm, chuyển tầm mắt khỏi hai đứa nhỏ, Triệu Thiến hiểu chuyện đến nổi khiến cho Lý Ninh Ngọc cảm thấy đau lòng.

Hai đứa nhỏ mỗi đứa bưng một đĩa trở về, một nhà bốn người cười nói vui vẻ, phần lớn thời gian là Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng và Cố Tử Ninh nói cười, còn Triệu Thiến đóng vai trò là người nghe.

Lý Ninh Ngọc cũng sẽ chủ động nói chuyện với Triệu Thiến, cố gắng để Triệu Thiến tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhưng nhiều lần cố gắng vẫn không thể kéo Triệu Thiến vào, sau đó Lý Ninh Ngọc cũng bỏ cuộc, có lẽ muốn cho Triệu Thiến thật sự hòa nhập vào gia đình nay cần một khoảng thời gian chuyển tiếp dài.

Trên đường về, hai đứa nhỏ ngồi tựa vào nhau ngủ ở ghế sau. Lý Ninh Ngọc giảm tốc độ, chỉnh điều hòa lên cao một chút.

Cố Hiểu Mộng đưa tay nắm chặt tay Lý Ninh Ngọc, hai người nhìn nhau cười, cho dù không nói lời nào, không khí cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào.

Lý Ninh Ngọc tắm rửa xong lâu khô tóc, vừa đứng lên đã bị Cố Hiểu Mộng áp thẳng vào vách tường hôn, thậm chí Cố Hiểu Mộng còn thở gấp, động tác có chút khẩn trương, thậm chí có chút thô bạo.

- Em nhẹ một chút...

Lý Ninh Ngọc chau mày, đẩy vai Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng kéo cổ tay Lý Ninh Ngọc đẩy cô lên giường sau đó đè lên người Lý Ninh Ngọc, nụ hôn lần này rất ôn như và nhẫn nại hơn rất nhiều, từ trán đến chóp mũi, cuối cùng là đôi môi đã bị cô ấy hôn đến sưng đỏ.

Từng mảnh quần áo bị vứt trên mặt đất, đêm rất dài, thời gian của các cô còn rất nhiều. Lý Ninh Ngọc ngủ say trong lòng Cố Hiểu Mộng, hai người đan chặt ngón tay vào nhau, Cố Hiểu Mộng để lại một nụ hôn lên trán Lý Ninh Ngọc, nói "mơ đẹp" bên tai cô, sau đó cũng chìm vào mộng, ngay cả khi ngủ trên khóe miệng hai người vẫn nở nụ cười ngọt ngào.







- Lý tổng, đối phương chỉ là một xí nghiệp nhỏ, chúng ta có cần phải đuổi cùng giết tận như vậy không?

Triệu Ức đứng trước bàn làm việc của Lý Ninh Ngọc, có chút không đành lòng, cô cảm thấy mấy năm nay, càng ngày Lý Ninh Ngọc càng có thù tất báo.

- Ai bảo anh ta không biết dạy con, cũng không cưới được một người vợ đức hạnh.

Tay đang cầm bút của Lý Ninh Ngọc dừng lại một chút, có một chút do dự xẹt qua trong mắt cô, nhưng chỉ do dự trong nháy mắt, sau đó ánh mắt khôi phục bình thường.

- Có lẽ cô cảm thấy tôi ỷ thế hiếp người, nhưng mà, nếu là cô, con của cô bị người ta dùng ngôn từ sỉ nhục trước cô, cô cũng sẽ không để yên.

Lý Ninh Ngọc bỏ bút trên tay xuống nhìn Triệu Ức, người phụ nữ này từ khi mới tốt nghiệp vẫn luôn đi theo mình, vừa là nhân viên cũng vừa là bạn của mình.

- Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.

Khoảnh khắc Lý Ninh Ngọc nhìn Triệu Ức, cô ấy đã biết hôm nay mình đã đi quá giới hạn, bất luận giữa bọn họ là quan hệ riêng tư gì, ở công ty không đến lượt cô ấy khoa chân múa tay tùy tiện can thiệp vào quyết định của Lý Ninh Ngọc, bản thân là nhân viên của cô, là thư ký của cô.

Lý Ninh Ngọc thở dài một hơi, cầm bút của mình lên tiếp tục phê duyệt hồ sơ.

Lý Ninh Ngọc không chỉ từ chối hợp tác với xí nghiệp nhỏ kia, mà còn tung tin nếu ai dám hợp tác với nhà bọn họ thì chính là đối địch với YM, không ai muốn vì một xí nghiệp nhỏ mà đắc tội với Lý Ninh Ngọc hiện giờ đang có sự nghiệp sáng chói.

- Lý tổng, người kia lại đến.

Từ sau khi Lý Ninh Ngọc truyền lệnh đuổi cùng giết tận, gần như ngày nào người đàn ông kia cũng đến công ty trình diện, vào không được thì ngồi ở trước cổng, ngồi cả một ngày, chỉ là vì có thể nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, khẩn cầu thậm chí là van xin Lý Ninh Ngọc giơ cao đánh khẽ buông tha cho mình.

- Đến thì đến thôi.

- Lần này anh ta mang theo dao, để trên cổ chính mình, nói nếu chị không gặp anh ta, anh ta sẽ chết trước đại sảnh của chúng ta.

Triệu Ức thở dài bật TV trong văn phòng Lý Ninh Ngọc lên, chỉnh đến kênh giám sát, trong đại sảnh, người đàn ông tóc bạc sau một đêm, một người hơn ba mươi tuổi mà trông giống như năm sáu mươi tuổi, trên tay cầm một con dao gọt trái cây để trên cổ mình, la hét đòi gặp Lý Ninh Ngọc.

- Báo cảnh sát.

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn màn hình giám sát, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu tiếp tục xử lý công việc của mình, thậm chí cô cảm thấy, Triệu Ức không cần thiết phải nói chuyện này với mình, trực tiếp báo cảnh sát là được rồi.

- Lý tổng, không, chị Ninh Ngọc, tha được cho người ta thì tha, anh ta đã vì sai lầm của vợ con mà trả giá rồi.

Triệu Ức thế như lại vì một người không quen biết mà cầu xin mình, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn Triệu Ức, đây không phải là tính cách của Triệu Ức, mấy năm nay thương trường chìm nổi, công ty phá sản cũng không hiếm thấy, ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng không nhớ mình đã khiến cho bao nhiêu công ty phá sản, nhưng mà Triệu Ức chưa từng phản ứng nhiều như vậy.

- Cho tôi một lý do.

Triệu Ức ngồi đối diện Lý Ninh Ngọc, thở dài một hơi.

- Anh ta là học trưởng của tôi, lúc học đại học đã chiếu cố tôi rất nhiều.

Triệu Ức quay đầu ánh mắt dừng trên màn hình TV, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không liên lạc, chỉ là không ngờ gặp lại thì là tình cảnh như vậy.

- Cho nên, lúc trước anh ta muốn hợp tác với chúng ta là do cô giới thiệu sao?

- Đương nhiên không phải! Lúc chị hạ lệnh triệt đường sống của anh ta tôi mới biết! Tôi và anh ta chưa từng gặp mặt, tôi là thư ký của chị, tôi có chừng mực.

Triệu Ức hơi kích động, ánh mắt cô ấy sáng quắc lên nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc đang nghi ngờ cô ấy ăn cây táo rào cây sung sao?

- Nể mặt cô, tôi không triệt đường sống của anh ta nữa, nhưng mà về sau công ty anh ta như thế nào thì xem năng lực của anh ta ra sao.

Lý Ninh Ngọc nể mặt Triệu Ức, dù sao đến nông nỗi hôm nay, người đàn ông kia chắc cũng khó trở mình.

- Cảm ơn.

Triệu Ức rời khỏi văn phòng Lý Ninh Ngọc, Triệu Ức gọi bảo vệ đuổi người đàn ông đi! Người đàn ông bị bảo vệ ném ra ngoài như ném rác, người đàn ông nằm ở trước sân rộng trước cửa công ty Lý Ninh Ngọc, anh ta nằm trên mặt đất nhìn trời, nhìn thẳng vào ánh mặt trời chói chang.

- Học trưởng, đứng lên đi!

Triệu Ức đi đến trước mặt người đàn ông, đưa ta kéo người đàn ông, người đàn ông cười khổ từ chối bàn tay giơ ra của Triệu Ức. Từ trên mặt đất đứng lên, bước đi không quay đầu lại, anh ta đã mất hết thể diện rồi, ít nhất cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt đàn em và cũng là người anh ta từng thích thầm.

Triệu Ức nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi có chút chua xót, dù sao người này từng rất quan trọng đối với cô, quan trọng đến mức nếu năm đó người đàn ông này dũng cảm một chút, có lẽ cô đã gật đầu đồng ý.

Lý Ninh Ngọc kết thúc một ngày làm việc của mình, đi vào hầm đậu xe chuẩn bị lái xe về nhà. Lý Ninh Ngọc đi đến chỗ đậu xe của mình, lúc chuẩn bị mở cửa, một người đàn ông đột nhiên lao ra, Lý Ninh Ngọc không kịp phản ứng, một con dao đã kê lên cổ cô.

- Anh muốn làm gì?

Lý Ninh Ngọc kinh hoảng trong lòng, cô có thể cảm nhận được khoảng cách giữa lưỡi dao sắt bén và cổ cô gần như bằng không.

- Lý tổng, cô không ngờ cô cũng có ngày hôm nay chứ?

Người đàn ông cười khẩy, một người bị đả kích quá mức rất dễ dẫn đến cực đoan, mà người đàn ông này đã lựa chọn cực đoan rồi, cho dù chết anh ta cũng muốn kéo người khác theo làm đêm lưng.

- Anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.

Lý Ninh Ngọc cố gắng khiến người đàn ông tỉnh táo lại, suy cho cùng khoảng cách giữa dao và cổ mình quá gần, cô cũng không dám tiếp tục chọc tức anh ta, dù sao cô cũng không muốn chết cùng với kẻ điên này.

-----------------
Tui: Căng như dây đàn!!!!!

Ủa mà dạo sếp Lý nằm dưới thường xuyên quá nhể !_!

Dạo này hay đi sửa lưng người ta quá đa, mà edit còn dở ẹc đó đa??.

Mà "học trưởng" thì chuyển ngữ sao ta??? Hồi học đại học chỉ có kêu mấy anh chị khóa trên, máy em khóa dưới  thôi. Còn "học trưởng" là kiểu nam sinh học giỏi đứng đầu cho khối hay trường gì đó. Đi kèm với nó còn có cả lố từ khác: học tỷ, học muội, học bá, học tra,... Học, học nữa, học mãi.
ヘ( ̄ω ̄ヘ)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi