NGỌC LỤA VÀNG

Lục Đình Trấn chậm rãi bước xuống, ánh trăng lạnh lẽo hắt lên gương mặt của Chương Chi Vi, càng khiến nó mang một màu trắng ốm yếu. Anh cúi xuống, cầm tay Chương Chi Vi, kéo cô đứng dậy.

Anh chú ý đến hình vẽ trên mặt đất.

“Con công cháu vẽ rất đẹp.” Lục Đình Trấn khen Chương Chi Vi: "Giống y như thật.”

Chương Chi Vi không nói gì, cô nghe thấy Hạ Thành Minh bắt chuyện với Lục Đình Trấn, hai người chủ yếu nói về chuyện làm ăn. Chương Chi Vi không thích nghe, cô xoay người định bỏ đi thì bị Lục Đình Trấn giữ cổ tay, siết chặt.

Chương Chi Vi ra sức vùng vằng, vẫn chẳng xi nhê gì. Cô nghiến răng, nghe thấy Hạ Thành Minh nói: “...Chọn bạn gái, vẫn nên chọn người dịu dàng ngoan ngoãn thì tốt hơn.”

Lục Đình Trấn không tiếp lời, dùng ánh mắt cảnh cáo Chương Chi Vi.

“Đôi khi, càng ngang bướng, càng khó đạt được thứ mình muốn, lúc nào cần yếu đuối thì phải tỏ ra yếu đuối, học cách nhượng bộ vào lúc thích hợp.” Hạ Thành Minh cười: "Nếm mật nằm gai còn hơn là lấy trứng chọi đá.”

Chương Chi Vi không giẫy giụa nữa, lòng cô dậy sóng, kiềm chế không nhìn Hạ Thành Minh, mà nhìn vào tay Lục Đình Trấn. Anh nắm rất chặt, đến nỗi Chương Chi Vi phải xuýt xoa một tiếng.

Chỉ cần khẽ kêu lên, Lục Đình Trấn đã thả lỏng tay.

“... Đàn ông ai chẳng thích người đẹp dịu dàng nghe lời, vừa đẹp vừa ngốc là tốt nhất.” Hạ Thành Minh nói: "Anh Lục đúng là không tầm thường, người mà anh để ý cũng thông minh.”

Lục Đình Trấn nói: "Chẳng qua chỉ là mỗi người mỗi sở thích.”

Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Lục Đình Trấn nắm tay Chương Chi Vi quay lại chỗ cũ, cho đến khi đi tới trước phòng ăn mới buông tay. Trên đời này không có chú cháu nào lại nắm tay ngay cả khi ăn cơm cả. Chương Chi Vi nhìn đèn sát đất ở trong góc, chiếc đèn mạ vàng có vẻ ngoài tinh xảo, là hình bông hoa bách hợp e ấp hé mở, khiến bóng người nhạt nhòa như không.

Lục Đình Trấn đặt tay lên vai cô, khẽ đẩy cô một cái.

Chương Chi Vi bước vào phòng ăn.

Tối nay cũng chẳng khác gì lần trước, ông chủ Lục cũng thấy cô gái Hạ Minh Nghi này khá được. Người có địa vị cao và có tuổi hầu hết đều có chung một đặc điểm, lo sợ mình không có người nối dõi, lo cả gia nghiệp lớn mạnh này dâng cho kẻ khác. Lục Đình Trấn đã qua tuổi thích hợp để kết hôn, vậy mà vẫn lần lữa không chịu quen bạn gái, khiến ông chủ Lục nóng lòng như lửa đốt.

Cái cô chiêu xuất thân thư hương thế gia cũng tốt, cô chiêu Hạ Minh Nghi hôm nay cũng tốt, ông chủ Lục chỉ mong ngóng Lục Đình Trấn sớm ngày xây dựng gia đình sinh con đẻ cái, để ông có thể hưởng niềm vui chơi đùa với cháu.

Lục Đình Trấn vẫn giống như trước, cư xử khách sáo với Hạ Minh Nghi. Khi chủ đề câu chuyện chuyển sang vấn đề kết bạn hay hôn nhân, anh tỏ rõ lập trường ngay, từ chối một cách khéo léo. Bữa tối kết thúc, Hạ Minh Nghi vốn còn sục sôi ý chí, giờ đây cũng nhụt chí, ủ rũ thưởng thức món canh cuối cùng.

Trước khi ra về, Hạ Thành Minh tặng cho Chương Chi Vi một món quà, vẫn là một cuốn sách viết về lịch sử, bàn về nguồn gốc xuất xứ của thành ngữ, và một bài báo của hôm nay. Không biết là không cẩn thật để lẫn vào trong túi hay cố tình làm như vậy. Sau khi lên xe, Lục Đình Trấn lấy báo ra đọc trước, thấy không có gì khác thường, không có lấy một nét gạch chân ghi chú nào.

Chương Chi Vi giở sách lịch sử ra đọc, ở cái trang để thẻ kẹp sách có sẵn nói về chuyện Việt Vương Câu Tiễn chiến bại bị đầy ải, ngủ trên bụi rậm, nếm mật nằm gai, còn cố tình bợ đỡ Ngô Vương Phù Sai, khiến đối phương dần dần buông bỏ cảnh giác...

Chương Chi Vi đóng sách lại, thuận tay để thẻ kẹp sách sang trang khác.

Cô chủ động nói với Lục Đình Trấn: “Trên báo viết gì vậy?”

Có lẽ trong mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện mà không dùng những lời lẽ khiêu khích người khác, Lục Đình Trấn hơi ngạc nhiên, nhìn cô: "Một số tin tức vô bổ.”

“Lùm xùm tình ái sao?”

“Những tư tưởng cổ hủ.”

Lục Đình Trấn đưa báo cho cô đọc, Chương Chi Vi đọc thật kỹ, quả nhiên là những tư tưởng cổ hủ, luận điểm trung tâm của cả trang báo chỉ có một, đó chính là phụ nữ phải thể hiện sức hấp dẫn nguyên thủy như thế nào để quyến rũ đàn ông. Nghiên cứu đàn ông thích kiểu phụ nữ có tính cách như thế nào, phụ nữ phải trang điểm ra làm sao mới có thể hấp dẫn đàn ông, dạy cho phụ nữ thế nào mới gọi là làm nũng chân chính, cử chỉ lẫn lời nói dường như đều phải chịu hạn chế, mài giũa góc cạnh, làm theo những điều kiện hà khắc.

Chương Chi Vi gấp báo lại rồi vo tròn thành cục giấy, quăng sang người Lục Đình Trấn: "Vô vị chết đi được.”

Lục Đình Trấn đồng tình: "Cháu không cần xem mấy thứ này, bây giờ đã tốt lắm rồi.”

Chương Chi Vi không đáp lại, cô cảm thấy hơi bức bối, mở cửa xe he hé một khe hẹp, nheo mắt nhìn màn đêm bên ngoài chìm trong ánh đèn rực rỡ. Cô đã hiểu đại khái ý của Hạ Thành Minh, anh ta vì chuyện hôn sự của em gái mình và tương lai hai nhà Lục Hạ bắt tay hợp tác, sẽ giúp Chương Chi Vi “kim thiền thoát xác”... Chỉ có điều cây đại thụ nhà họ Lục này cành lá sum suê, bộ rễ đã đâm sâu ở thổ nhưỡng Hồng Kông, tình hình khá rắc rối và phức tạp, Hạ Thành Minh không dám làm chuyện thiếu suy nghĩ. Nhưng anh ta có tự tin giúp Chương Chi Vi thoát thân ở Kuala Lumpur...

Nhưng tiền đề là Lục Đình Trấn vẫn chịu cho cô sang Malaysia học đại học.

Nghĩ đến đây, Chương Chi Vi ngả người sang, hỏi Lục Đình Trấn: “Lão Tứ và Gà Đen đều không có ở đây, chú định chỉ cho chị Ngọc Quỳnh theo cháu sang Malaysia sao?”

Lục Đình Trấn nhắm mắt nghỉ ngơi: "Không đi Malaysia nữa, ở lại Hồng Kông.”

Chương Chi Vi chết sững: "Sao cơ?”

“Học đại học Hồng Kông.” Lục Đình Trấn nói: "Sau này còn phải đăng ký vào trường Anh Quốc. Chẳng phải cháu không nỡ xa chú sao? Thế thì học luôn ở Hồng Kông đi, ngày nào chú cũng đến đón cháu về nhà.”

Chương Chi Vi kiềm chế cảm xúc của mình, cô nhìn màn đêm thanh vắng ngoài cửa xe, biết rằng bây giờ chắc chắn không thể tranh chấp với Lục Đình Trấn nữa, để tránh cho đối phương nhìn ra sơ hở.

Phải, cô chạy trốn thất bại ở Áo Môn, Lục Đình Trấn đã nổi lòng cảnh giác, sao có thể dễ dàng cho cô đi Malaysia.

Cô siết chặt nắm tay, mở to mắt nhìn ánh trăng bên ngoài.

Hạ Thành Minh biết rõ tình cảnh và tính cách của cô, cũng bóng gió khuyên cô giả vờ yếu đuối, nằm gai nếm mật, để Lục Đình Trấn buông bỏ cảnh giác, đồng ý cho cô đi Malaysia...

Tính Chương Chi Vi kiêu ngạo, bảo cô làm nũng, tỏ vẻ ngoan ngoãn với Lục Đình Trấn ngay bây giờ, cô không làm được, Lục Đình Trấn cũng chẳng tin.

Dần dần, cô quay lại chỗ cũ, quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, thẫn thờ.

Nằm gai nếm mật.

Kim thiền thoát xác.

[Biết khi nào phải nũng nịu, là chuyện quan trọng đến nhường nào]

Tối nay Lục Đình Trấn cũng không động vào cô, anh có phòng riêng của mình. Lần trước nếu không phải Hoa Ngọc Quỳnh đi vào thì có lẽ hai người đã “đại chiến một trận”. Hầu hết mọi tình huống Lục Đình Trấn đều có thể kiểm soát ham muốn của mình rất giỏi, vì thế chiêu “Mỹ nhân kế” này tạm thời không thể thực hiện.

Lục Đình Trấn đã bắt đầu cho người chuẩn bị giấy tờ để Chương Chi Vi học đại học Hồng Kông, đến cuối tuần cũng mời giáo viên dạy thêm cho cô, yêu cầu cô nhất định phải đạt được thành tích xuất sắc. Chương Chi Vi vừa mới ốm dậy, quãng thời gian trước tâm trí không ổn định, cũng bỏ lỡ nhiều tiết học, bây giờ lại bị Lục Đình Trấn ép học hành, cô vô cùng vất vả.

Nhiều lần cô đã muốn xé sách đuổi quách giáo viên đi, nhưng cô đều nhẫn nhịn. Cuối cùng Chương Chi Vi cũng hiểu rõ, trong xã hội bây giờ, nếu một người phụ nữ không có gia đình, không có học vấn hay khả năng sống yên ổn, sẽ bị người ta nuốt chửng đến xương cũng chẳng còn.

Cũng giống như kế hoạch “bỏ trốn” của Gà Đen, theo như kế hoạch của anh ấy, sau khi đến đại lục, anh ấy vẫn muốn cho Chương Chi Vi đi học đại học.

Khi Chương Chi Vi đã hiểu rõ điều này, cô bắt đầu theo giáo viên chăm chỉ học hành.

Tuy nhiên cô phát hiện ra số lần mình và Lục Đình Trấn gặp nhau càng ngày càng ít, ít đến nỗi Chương Chi Vi đâm ra hoài nghi liệu rằng có phải anh chờ cô ngủ rồi mới đến hay không.

Chỉ cần ở Hồng Kông, đến tối Lục Đình Trấn nhất định sẽ về nhà. Vú Trần cũng nói ngày nào cậu chủ cũng về nhà, việc đầu tiên anh làm chính là hỏi han tình hình sức khỏe và ăn uống của Chương Chi Vi, sau đó mới hỏi đến chuyện học hành.

Chương Chi Vi không ngốc, cô biết điểm mấu chốt trong chuyện này. Đại khái là mỗi lần trước đây nhìn thấy nhau đều giải tán không được vui vẻ. Lục Đình Trấn cũng có sự kiêu ngạo như cô, dĩ nhiên anh sẽ không liên tục gặp cô để cãi vã với cô.

Thấy thời gian đang từ từ trôi đi, nếu còn không cố gắng thì thật sự sẽ không thể học đại học ở Malaysia được, thay vào đó phải ở lại Hồng Kông, tiếp tục sống cùng Lục Đình Trấn như thế này. Đối phương có ý định mài giũa tính cách của cô, cho đến khi cô cam tâm cúi đầu, cam tâm hòa giải với anh... Sau đó thì sao nhỉ? Nếu ông chủ Lục ép buộc, nếu cô thật sự bị Lục Đình Trấn mài giũa tính cách... có phải cô sẽ phải làm tình nhân của anh?

Chương Chi Vi sốt ruột như ngồi trên đống lửa, tuy vậy cô vẫn kiềm chế tính tình, chờ đợi thời cơ.

Và rồi, thời cơ cuối cùng cũng đến.

Thứ Bảy, Hoa Ngọc Quỳnh thấy không khỏe trong người, đau đầu bủn rủn chân tay, vú Trần đưa cô ấy đến bệnh viện khám bệnh, để Chương Chi Vi ở nhà một mình.

Hôm nay nhà có chuyện nên cô giáo xin nghỉ, cô ấy phải đón sinh nhật cùng con trai nên đã hủy buổi học phụ đạo hôm nay.

Chương Chi Vi xả đầy nước vào bồn tắm, đổ xà phòng cho đầy bọt, cố tình đổ đầy sữa tắm xuống nền nhà, cố tình tạo hiện trường cho cú ngã.

Khi cổ tay đập vào thành bồn tắm, Chương Chi Vi đau đến xuýt xoa, nhưng không cần lo, hồi bé cô cũng từng ngã như thế này, không tổn thương đến xương cốt, cùng lắm thì chỉ bị tím chân tay, nhìn có vẻ đáng thương những mấy ngày.

Mái tóc đen dính đầy bọt xà bông, cô làm như không thấy. Trước đây đã cắt đi một đoạn dài, bây giờ cố gắng nuôi một tháng vẫn chẳng thấy khác gì. Lục Đình Trấn từng cho người cắt lại cho cô một lần, nhìn qua càng giống học sinh hơn.

Ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, Chương Chi Vi bất thình lình chống tay đứng dậy, quấn khăn tắm lên người rồi đi đến chỗ điện thoại, nhấc ống nghe, bắt đầu bấm số.

Reng reng reng.

Chuông điện thoại đã reo.

Lục Đình Trấn vừa mới hút thuốc xong, đang bàn bạc chuyện thu mua công ty đèn điện với người khác.

Trong phòng không có đồ trang trí dư thừa, cách sắp xếp phóng khoáng, trầm ổn, hoàn toàn không xa hoa lòe thiên hạ. Chỉ có một chiếc đĩa sứ cổ đặt ở trong phòng tiếp khách, là đồ cổ triều Tống, đồ cống phẩm từ đồ gốm Quân.

Đang nói dở, có người đã hoảng hốt đi vào, nói với Lục Đình Trấn: “Ngài Lục, cô Chương gọi điện tìm ngài.”

Lục Đình Trấn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Chương Chi Vi đã lạnh nhạt với anh bao lâu nay, sao lại chủ động tìm anh?

Đối tác làm ăn vẫn còn ở đây, anh không đứng lên ngay, mà hỏi lại: “Cô ấy nói gì?”

“Cô Chương nói, cô ấy không cẩn thận ngã trong phòng tắm...” Người này có chút khó xử: "Hình như bị gẫy tay, trong nhà không có ai nên mới gọi cho ngài…"

Còn chưa nói hết, Lục Đình Trấn đã đứng bật dậy, anh rời khỏi phòng, sải bước rộng đến trước điện thoại, ống nghe vẫn để trên bàn, tựa như bóng dáng gầy yếu lẻ loi nằm trên nền gạch men trắng.

Lục Đình Trấn nhấc ống nghe lên: "Vi Vi?”

Ba giây sau, Lục Đình Trấn nghe thấy tiếng thút thít của Chương Chi Vi, cô đang xuýt xoa vì đau, cất giọng run run, nói bằng cái giọng yếu đuối và thấp thoáng ỷ lại mà lâu rồi anh chưa được nghe.

“Chú Lục, là chú sao?”

“Tay cháu đau quá, có phải cháu sắp chết không... Chú Lục, chú về nhà nhanh nhanh được không, cháu chảy nhiều máu lắm, cháu rất muốn gặp chú...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi