NGỌC LỤA VÀNG

Khi Lục Đình Trấn đến địa điểm xảy ra tai nạn thì cũng đã ba ngày trôi qua kể từ khi Chương Chi Vi mất tích.

Đến giờ vẫn không có bất cứ tin tức nào, chỉ vớt được một số mảnh thiết bị vụn vặt, miếng vải dính vết máu. Đại dương mênh mông, làm thế nào mới có thể vớt được một người. Mấy ngày nay Lục Đình Trấn chưa ngủ yên một ngày nào, nhắm mắt là thấy ngay hình bóng của Vi Vi bơi tung tăng trong bể bơi.

Anh không tin Vi Vi đã chết.

Chưa thấy thi thể, những mảnh vụn này chẳng thể chứng minh được gì.

Lục Đình Trấn chỉ tin vào thứ mà mắt mình nhìn thấy.

Sau khi nỗi bi thương trôi qua, anh ngày càng tỉnh táo hơn. Dù vẫn khó vào giấc nhưng tư duy của Lục Đình Trấn lại tỉnh táo lạ thường - tỉnh táo đến mức dù cho lúc này có người cầm dao đâm anh, não bộ của anh cũng có thể gạt bỏ cảm giác đau đớn mà tiếp tục suy nghĩ.

Rõ là một người đàn ông đầy tự tin và tự tại, sau ba ngày liên tiếp tìm kiếm không có kết quả, Lục Đình Trấn đã mọc râu lún phún, anh không có lòng dạ chấn chỉnh lại bản thân, chỉ cho người hỏi han kỹ càng toàn bộ nhân viên phụ trách dịch vụ lặn biển. Chuyện xảy ra đột ngột, mấy người mà Lục Đình Trấn phái đi đều mang vẻ mặt hổ thẹn, muốn nói rồi lại thôi.

Lục Đình Trấn giơ tay ra hiệu A Lan xử lý mấy người này.

Anh sẽ không nổi giận với họ, điều đó không cần thiết.

A Lan hiểu ý của anh, trước khi rời đi lại bị Lục Đình Trấn gọi lại: “Khoan đã.”

“Giữ mạng lại, vẫn có ích.” Lục Đình Trấn nói: "Cho cậu nửa tiếng, tra hỏi cho tử tế rõ ràng, từ sau khi Chi Vi đến Kuala Lumpur đã tiếp xúc với bao nhiêu người, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đã từng gặp riêng người nào chưa... phải hỏi cho rõ ràng, không được bỏ sót một vấn đề nào.”

A Lan dừng bước, cúi người: "Vâng.”

Ánh đèn vàng mờ không quá sáng sủa, gió biển về đêm như tiếng rên rỉ ai oán, Lục Đình Trấn ngồi trên ghế gỗ, dưới ánh đèn, mái tóc xoăn đen láy của anh hắt xuống những bóng đen tờ mờ.

Lục Đình Trấn nghiêng người, hỏi lão Tứ đứng bên cạnh: "Giờ là mấy giờ rồi?”

- -

“Đã tám giờ rồi ư...” Chương Chi Vi đã thay sang bộ đồ sạch sẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô lau mái tóc ướt sũng của mình, khẽ thở dài: "Hóa ra đã muộn như vậy rồi.”

Màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, thời gian mặt trời lặn ở đất nước vùng nhiệt đới còn muộn hơn cả Hồng Kông. Lúc này giơ tay chẳng thấy rõ năm ngón, cô không còn ở Kuala Lumpur nữa, cũng không ở trên đảo Pangkor, mà là Johor - một bang có dân số đông nhất Malaysia.

Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn bình dân, tộng cộng có ba tầng, phòng ốc không lớn, phòng vệ sinh và hành lang đều hơi âm u, dột nát, nhưng điều kiện trong phòng cũng được, tường được quét sơn màu trắng ngà, được trang trí bằng những bức tranh màu vàng tươi, sàn nhà được lát gỗ bóng loáng, nhân viên trong khách sạn cũng thân thiện.

Tay huấn luyện viên đang gánh khoản nợ cờ bạc khổng lộ đã mang theo tiền rồi rời đi một cách suôn sẻ, anh ta đang sống chật vật nên dĩ nhiên sẽ sẵn lòng chấp nhận “chết” và được trả khoản thù lao kếch xù, chuồn đi mất dạng.

Chương Chi Vi thì ở lại thành phố Johor Bahru, đây là thành phố tiếp giáp với biên giới Singapore, hỗn loạn, bình dân hóa, phong cảnh biển đảo như tranh, những khu rừng nguyên sinh mang đặc trưng vùng Đông Nam Á, v.v… Những điều này đối với Chương Chi Vi đều đầy ắp cảm giác mới mẻ, nhiệt huyết.

Chỉ là đến giờ Chương Chi Vi vẫn không dám manh động, nhất cử nhất động vẫn phải thận trọng.

Đầu tiên Chương Chi Vi dùng điện thoại trong khách sạn để liên lạc với Hạ Thành Minh, bây giờ anh ta đang ở Kuala Lumpur. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày kia anh ta sẽ đến nơi này, mang một số giấy tờ mới cho cô.

Những thứ này hầu hết là Hạ Thành Minh nhờ người làm hộ - đứng đằng sau là ông chủ Lục.

Người có quyền lực sợ nhất là để quyền hành lọt vào tay người khác, con cháu nối dõi thưa thớt. Ông chủ Lục nóng lòng muốn có người thừa kế, bất kể là hai cô gái tên “Nghi” trước đó, hay là cô gái nào khác, ông ta chỉ cần một người xinh đẹp, tính cách dịu dàng, không có đầu óc để làm vợ Lục Đình Trấn, sớm ngày sinh ra người thừa kế tiếp theo.

Chương Chi Vi hiển nhiên không phù hợp với những điều kiện này.

Ông chủ Lục không bận tâm con dâu xuất thân ra làm sao, nhưng tuyệt đối không thể có một người cha nuôi phản bội, càng không thể là đứa con gái mà nhà mình nuôi nấng, đi ngược lại luân thường quy củ.

Dưỡng dục bao nhiêu năm qua, dù có là con chó con mèo thì cũng có tình cảm. Cũng chính vì Hạ Thành Minh cầm chuỗi hạt bồ đề mà ông chủ Lục đeo, mới khiến Chương Chi Vi tin vào kế hoạch của Hạ Thành Minh.

Để đảm bảo an toàn cho cô, người biết cô đi đến nơi nào càng ít càng tốt, tốt nhất là không cho ai biết hành tung của cô. Vì vậy, Hạ Thành Minh chỉ cử người đưa cô đến Johor Bahru, để cô tự tìm phòng ở tạm, đợi Hạ Thành Minh có thời gian sẽ đến Johor Bahru ngay để đưa thẻ căn cước và một số đồ đạc cần thiết khác cho cô, để cô dùng thân phận khác để sống tiếp.

Con người ai cũng phải nhìn về phía trước.

Chương Chi Vi chậm rãi ăn hết một suất cà ri Laksa, người đưa cô đến đây cười nói với cô rằng, cô có thể ăn hải sản ngon nhất Malaysia trên các con phố ở Johor Bahru. Số người Hoa ở Johor Bahru rất nhiều, nhưng Chương Chi Vi vẫn không muốn một mình đi dạo trên phố. Nơi này có một số bang phái người Hoa, cũng có nhóm người Indonesia nhập cảnh trái phép... Đối với một cô gái trẻ như cô mà nói, đây quả thật đều là những nhân tố không an toàn.

Cô không ra khỏi khách sạn, cùng lắm thì đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lúc. Lặn xuống biển sâu và bỏ trốn khiến lồng ngực Chương Chi Vi cảm thấy bức bối lạ lùng, may mắn là triệu chứng này không kéo dài quá lâu, không ảnh hưởng đến hoạt động tự do của cô.

Thời tiết chiều hôm nay rất đẹp, mở cửa sổ ra là có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ bên dưới, mùi thức ăn chiên dầu, Chương Chi Vi suýt nữa đã ra ngoài tản bộ, nhưng tờ báo được đưa tới đã đập tan ý định của cô. Cô đọc được tin có một cô gái trẻ bị cướp tiền và cả thân thể ở trong con ngõ tối tăm, được người khác vội vàng đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng hấp hối.

Chương Chi Vi chần chừ giây lát, quyết định tiếp tục ở trong phòng.

Trước khi ngủ cô gọi điện thoại cho Hạ Thành Minh, không biết tại sao lại không có người bắt máy.

... Chắc là anh ta đang bận, Chương Chi Vi nghĩ, đợi sáng mai gọi lại cho anh lần nữa vậy.

Cô muốn đi tắm, giơ tay gỡ chuỗi tràng hạt trên cổ tay theo thói quen thì thấy trống trơn, lúc này cô mới nhớ ra chiếc vòng đã bị cô tháo ra trước khi lặn xuống biển.

Thói quen khó mà sửa đổi, dù sao cũng là chiếc vòng cô đeo lâu lắm rồi.

Chương Chi Vi cúi xuống, lại nghĩ đến chuỗi hạt niệm đó.

Một trăm lẻ tám hạt xà cừ, hạt nào hạt nấy cũng là thượng hạng, trơn bóng, đặt dưới mũi ngửi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng khi có khi không, giống như đóa hoa trắng nở rộ ở trong bình thủy tinh dưới ánh nắng.

Đây là hương nước hoa mà Lục Đình Trấn tặng cho Chương Chi Vi, cô vẫn dùng cho tới bây giờ.

- -

Lục Đình Trấn cầm chuỗi tràng hạt, cúi xuống quấn lên tay mình.

Đại sư trong chùa nói anh có sự nghiệp thuận lợi, nhưng đường nhân duyên và con cái lại đơn bạc. Sau này sẽ có gia tài bạc triệu, quyền thế ngút trời nhưng đến cuối đời sẽ lẻ loi, một mình sống trên cao, không chịu nổi giá lạnh.

Đại sư muốn anh từ giã hồng trần, quy y cửa phật, nhưng anh chưa thỏa mãn tham vọng, không chịu nghe theo. Trước khi đi, đại sư tặng anh chuỗi tràng hạt này, nói nhất định có thể gặp dữ hóa lành, biến khó khăn thành may mắn.

Nhìn xem, ngày nào Vi Vi cũng đeo nó, chỉ có lúc lặn xuống biển cô đã gỡ ra, vứt sang một bên.

Lục Đình Trấn mân mê chuỗi hạt, ba ngày qua anh vẫn không nhìn thấy thi thể của Chi Vi, vẫn không chịu tin cô đã gặp nạn. Ban nãy bốn người kia run rẩy sợ hãi, quỳ trước mặt Lục Đình Trấn kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, Lục Đình Trấn hơi nheo mắt lại, hỏi: “Các người nói, từng nhìn thấy Vi Vi nói chuyện với Hạ Thành Minh trong sân trường?”

Đeo chuỗi tràng hạt lên cổ tay, anh gập ngón tay lại, gõ khớp ngón tay lên mặt bàn. Trầm ngâm một hồi, anh vẫy tay gọi: “Lão Tứ, Báo Lớn.”

“Hai người các chú, một người đi điều tra tay huấn luyện viên lặn biển cùng mất tích với Vi Vi. Người còn lại đi điều tra lịch trình, thời gian, số lần đi lại của Hạ Thành Minh sau khi đến Malaysia.”

“Còn nữa,” Lục Đình Trấn gằn từng chữ một: “Nhớ để ý xem hai người có liên hệ gì với nhau không, đặc biệt là về khoản tiền bạc.”

Nói xong, Lục Đình Trấn đứng dậy, tinh thần anh vẫn tỉnh táo nhưng vì đã lâu không ngủ nên cơ thể không chống đỡ được, lảo đảo một cái, bàn tay lớn chống lên bàn để đứng vững lại, lạnh lùng nhìn những người còn lại: "Tôi không muốn nghe những lời thừa thãi từ miệng các người nữa, ra ngoài cả đi.”

Gà Đen vẫn luôn đứng bên cạnh Lục Đình Trấn cuối cùng cũng tiến lên, thấp giọng nói: “Anh Trấn, anh đi nghỉ đi, nơi này có bọn em rồi.”

Lục Đình Trấn nhìn thẳng vào mặt Gà Đen: "Đám người nhập cảnh trái phép từ Indonesia ngày càng nhiều, một cô gái xinh đẹp một thân một mình nguy hiểm biết bao, cậu phải hiểu hơn tôi.”

Gà Đen nói: “Em sẽ tìm được cô chủ bằng bất cứ giá nào.”

Lục Đình Trấn nhắm mắt, không nói năng gì, chỉ chậm rãi hít thở.

Cả căn phòng này, chỉ có anh và Gà Đen vẫn tin Chương Chi Vi còn sống.

Cô yêu cái đẹp như vậy, thông minh như vậy, không nên đơn độc ngủ say dưới biển sâu.

Bóng đêm trập trùng, như một chiếc hộp màu đen trải rộng vô hạn, bao trùm vạn vật trên thế gian vào bên trong. Cho tới khi trời sáng, chiếc hộp mới được người ta mở ra, ánh sáng le lói chen chúc trong khe hở rồi thi nhau lọt vào bên trong.

Trời đã sáng rồi.

Chương Chi Vi rút một thỏi vàng nặng trĩu ra khỏi hộp gỗ, cẩn thận buộc vào trong giày.

Bây giờ cô đã có rất nhiều tiền, toàn là tiền mặt và một ít vàng thỏi. Bất cứ lúc nào, vàng cũng là ngoại tệ mạnh.

Những thứ này đều là ông chủ Lục nhờ Hạ Thành Minh giao lại cho cô, dù sao cũng từng sống với nhau một thời gian, cứ coi như là một phần tình nghĩa. Dĩ nhiên Chương Chi Vi cảm kích không thôi, cũng hiểu ý của ông chủ Lục.

Ông ấy muốn để Chương Chi Vi đi thật xa, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ quay lại Hồng Kông, cũng không được quay về Đại lục.

Đến chiều, Chương Chi Vi lại gọi điện thoại cho Hạ Thành Minh, yên lặng chờ đợi.

Chuông điện thoại đã reo.

Mặt tường trắng phối cùng chiếc sofa màu xanh lục, Hạ Thành Minh mặt mũi bầm dập đang khom người rót trà cho Lục Đình Trấn, mầm trà khô quắt từ từ nở ra vì ngâm trong nước sôi. Hạ Thành Minh nói: “Anh Trấn, anh bình tĩnh đã, tôi thật sự không biết cô Chi Vi xảy ra chuyện... Anh có thể đi hỏi Hoa Ngọc Quỳnh, tôi chỉ nói chuyện với cô ấy một lần, muốn đến nhà thăm hỏi trong lúc cô Chi Vi nghỉ ngơi.”

Lục Đình Trấn đứng dậy, nhấc chân đạp vào bụng Hạ Thành Minh, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu giải thích thế nào về khoản tiền sử dụng không rõ mục đích vào tháng trước? Chẳng lẽ nó tự mọc chân đi mất hử?”

Hạ Thành Minh là kiểu trí thức nho nhã, sao có thể là đối thủ của Lục Đình Trấn, chỉ một cú đạp của Lục Đình Trấn đã suýt mất nửa cái mạng. Anh ta ôm bụng, xuýt xoa vì đau, lông mày cau chặt, đau đớn lên tiếng: “Anh Trấn, thực ra tôi lén nuôi một cô bồ, là người Mã Lai, anh cũng biết, bố tôi không cho tôi lấy…”

Người giúp việc chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà hoảng hồn, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Thưa cậu, có điện thoại tìm cậu.”

Trán Hạ Thành Minh vã mồ hôi lạnh, anh ta bám vào sofa ở bên cạnh, mượn lực đứng dậy. Nhưng Lục Đình Trấn đã đi trước anh ta một bước, sải bước rộng đến trước điện thoại.

Ống nghe vẫn nằm trong tay người giúp việc, Lục Đình Trấn giật lấy ống nghe, anh không nói gì, nín thở, yên lặng chờ đối phương lên tiếng.

Năm giây sau, anh nghe thấy một giọng nữ xa lạ, có vẻ khàn khàn, đó là kiểu giọng khàn vì hút thuốc quá nhiều, nói liền một tràng, tốc độ nói cực nhanh, là tiếng Malaysia.

Hạ Thành Minh bước khập khễnh qua, giải thích với anh: “... Cô ả người Mã Lai này đã mang thai con tôi, tôi phải cho cô ta tiền để cô ta ngoan ngoãn sinh con ra - Anh Trấn.”

Lục Đình Trấn không nói một lời, đưa ống nghe cho anh ta, sắc mặt sầm sì: "Phụ nữ Mã Lai.”

Anh không nghe Hạ Thành Minh nói chuyện với người phụ nữ Mã Lai này, cũng không muốn nói nhiều với anh ta, phất áo bỏ đi. Hạ Thành Minh nói mấy câu tiếng Malaysia rồi kết thúc cuộc gọi, anh ta rất muốn giải thích rõ ràng với Lục Đình Trấn, ra sức giữ anh lại…

Nhưng Lục Đình Trấn không muốn nghe, anh đi xuống dưới lầu, rời khỏi căn nhà của Hạ Thành Minh. Cho đến khi ngồi lên xe, anh vẫn mím môi, duỗi tay day huyệt thái dương, không nói không rằng.

Lão Tứ ngồi ở đằng trước lên tiếng hỏi: “Anh Trấn, đi đâu ạ?”

“Quay về căn nhà Vi Vi ở trước đã.” Lục Đình Trấn nói: "Sau đó tìm một người nghe hiểu tiếng Trung và tiếng Malaysia.”

Lão Tứ đáp: “Vâng.”

“Sau đó...” Lục Đình Trấn bỏ tay xuống, anh nhìn căn nhà của Hạ Thành Minh ngoài cửa xe: "Tìm cách tra xem cuộc điện thoại ban nãy được gọi tới từ nơi nào.”

- -

Hôm nay nắng rất đẹp.

Dù là Kuala Lumpur hay là Johor Bahru đều là bầu trời đầy nắng.

Trong khách sạn.

Chương Chi Vi đã chờ một lúc lâu vẫn không có người nghe máy. Ngay từ lúc sáng sớm, mí mắt phải của cô cứ nháy suốt, khiến cô lo lắng bất an, trực giác mách bao cô dường như có chuyện gì đó đang diễn ra.

Thế là cô nghe theo dự cảm của mình, đưa ống nghe và một khoản tiền cho người phụ nữ Mã Lai phụ trách trực điện thoại.

Dự cảm không tốt lành này khiến Chương Chi Vi nổi ý muốn đổi sang khách sạn khác, không, tốt nhất là đổi sang nơi khác, đến thành phố bên cạnh Johor Bahru. Cô lên tầng thu dọn vali hành lý của mình, trả phòng thanh toán. Trong lúc cô chuẩn bị rời đi, nhân viên phục vụ mang theo sổ ghi chép ý kiến phản hồi, hi vọng cô có thể để lại những góp ý quý giá.

Chương Chi Vi cầm bút bằng tay trái viết tiếng Anh, theo thói quen ký một cái tên ở góc phải bên dưới.

Claire.

Đối phương xuýt xoa: “Đúng là một cái tên đẹp, thưa cô.”

Chương Chi Vi thẫn thờ nhìn cái tên tiếng Anh mình đã viết quen, nghe thấy vậy, cô hơi sửng sốt rồi cười hỏi: “Sao lại nói như vậy? Nó có hàm nghĩa đặc biệt gì hay sao?”

“Em gái của tôi cũng tên là Claire.” Nhân viên nọ cười đáp: "Nó có nghĩa là thông minh, dịu dàng, vu vẻ… Đây là tên bố mẹ đặt cho cô sao?”

“Là chú tôi.” Chương Chi Vi xác nhận lại một lần nữa: "Cái tên này, có nghĩa là thông minh sao?”

Người nọ gật đầu, vui vẻ nói: “Vâng thưa cô, chú của cô hẳn là hi vọng cô trở thành một cô gái thông tuệ và vui vẻ.”

Claire.

Nghĩa là thông minh.

Lục Đình Trấn từng nói: “Chú thích người thông minh.”

Chương Chi Vi cúi đầu, cầm bút máy gạch bỏ cái tên Claire cô vừa viết ra, đặt bút viết một cái tên mới.

Nước mực chầm chậm theo ngòi bút chảy ra, trang giấy trắng in vết mực đậm.

Hannah.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi