NGỌC LỤA VÀNG

Chẳng mấy chốc đã có kết quả điều tra.

Đó là một gia đình giàu có, bố là người kinh doanh, mẹ chỉ ở nhà chăm sóc con trẻ, trong nhà thuê hai người giúp việc. Trước mắt cô bé kia vẫn học trong nước, một năm trước từng thuê ba gia sư.

Hai người trong số đó đều là nam, chỉ có một cô gái duy nhất.

Lương Mỹ Hoa.

Một cô gái Trung Quốc.

Tuy nhiên không có ảnh, người này chỉ dạy cô bé kia hai tháng, nhà ở Mersing, vừa tốt nghiệp trung học trong năm nay, bây giờ đang học Đại học Warwick.

Lục Đình Trấn nhìn chằm chằm cái tên lạ lẫm này, một lúc lâu sau anh mới xoay người, hỏi: “Chuẩn bị xong quà chưa?”

Gà Đen đáp: “Xong rồi, anh Trấn.”

Một lúc sau, Gà Đen lại ù ù cạc cạc hỏi: “Mấy lão già đầu trong trường vừa cứng đầu vừa khó xử lý... chắc chúng ta không cần đến đó nữa... nhỉ?”

“Đi.” Lục Đình Trấn nói: "Lần này tôi chỉ cần một người.”

Chỉ cần hồ sơ của một học sinh, dễ dàng hơn chuyện đòi toàn bộ danh sách học sinh rất nhiều. Thái độ Lục Đình Trấn rất ôn hòa, ghé thăm lại mang theo quà cáp hậu hĩnh, hứa hẹn sau này tiếp tục hỗ trợ tài chính và quyên tặng vật tư...

Cuối cùng Lục Đình Trấn cũng lấy được hồ sơ học sinh của Lương Mỹ Hoa.

Hồ sơ được niêm phong trong một túi đựng hồ sơ bằng giấy kraft màu vàng, một sợi dây gai mỏng quấn xung quanh. Lúc Lục Đình Trấn đến nơi đã gần chạng vạng, anh cúi xuống chạm tay vào sợi dây gai, ráng chiều đan xen ngoài cửa sổ, anh từ từ gỡ sợi dây, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy trang giấy mỏng manh bên trong.

Lục Đình Trấn cầm xấp giấy, nhẹ nhàng rút ra ngoài.

Anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mái tóc ngắn được buộc thành đuôi ngựa, bộ đồng phục trường học mộc mạc, cô gái nhìn vào ống kính, cười rạng rỡ.

Cảm giác như từ trên trời rơi xuống, ngã vào tấm lưới khổng lồ được đan từ những đám mây.

Nhưng cũng giống như bước hụt ngã xuống vực sâu, rơi thẳng vào hồ nước biếc mát lạnh.

Sau một thoáng ngừng đập, cuối cùng con tim cũng sống lại, đập từng nhịp mạnh mẽ đều đặn, một cái, hai cái, thịch, thịch, thịch.

Bạn đã thấy cỏ trường sinh Quyển Bá bao giờ chưa?

Sau hai năm hạn hán nghiêm trọng, bộ rễ tự tách ra khỏi đất, cuộn tròn và di chuyển theo gió, hồi sinh khi gặp nơi đất ẩm ướt và phát triển mạnh khi tiếp xúc với nước. Dù nắng gắt hay dù qua một thời gian dài, chỉ cần một giọt nước thôi là nó có thể hồi sinh nhanh chóng.

Lục Đình Trấn đã có được giọt nước này.

Anh cầm xấp hồ sơ, không nói một lời, vẻ mặt hân hoan, tiếp tục đọc thông tin.

“Lương Mỹ Hoa” đã để lại địa chỉ nhà.

Cảng Mersing.

Hóa ra em vẫn luôn ở cảng Mersing.

Vi Vi của tôi.

“Vi Vi...”

- -

Một giọng nói khẽ khàng đã khiến Chương Chi Vi mơ màng choàng tỉnh từ cơn mơ, cô chống tay ngồi dậy mới nhận ra là mình nghe nhầm.

Không phải Vi Vi, mà là Vivian.

Vivian là cô gái thuê nhà cùng một thời điểm với Chương Chi Vi, nhỏ hơn cô một tuổi. Cô ấy là một cô gái Mexico thích cười, hoạt bát hướng ngoại. Trong số đông những người bạn cùng nhà, Chương Chi Vi có thể trò chuyện với cô ấy mấy câu, bởi vì cô ấy là người duy nhất chủ động đề nghị giúp đỡ cô khi cô dọn dẹp vệ sinh.

Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của Chương Chi Vi đã giảm sút trầm trọng, đã từ rất lâu rồi cô không gọi điện về Mersing, không biết tình hình bên Malaysia, cũng không biết Lương Thục Bảo giờ này ra sao. Tâm tư cô rối như tơ vò, không biết Lục Đình Trấn sẽ làm gì với Lương Thục Bảo vì chuyện này... Cô không muốn làm liên lụy nhiều người hơn, nhưng bây giờ quay lại Malaysia là một chuyện không thực tế. Tiến lùi không xong, dường như cô chẳng thể làm được chuyện gì khác ngoài chờ đợi “sự trừng phạt” sắp sửa ập đến.

Cũng giống như thợ quét sơn bất cẩn làm rớt một giọt sơn lên sofa, cô chỉ đành nhìn nó khô đi mà chẳng còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể trơ mắt chờ đợi giọt nước sơn đó khô đi.

Lúc này vừa kết thúc một tiết học, Chương Chi Vi tiếp tục giải bài toán cô chưa hoàn thành trong tiết học. Làm được một nửa cô thấy hơi mệt, chỉ muốn nghỉ một lúc. Khi nghe thấy tiếng của người khác, cô mới nhận ra mình đã suýt ngủ thiếp đi.

Đã có học sinh của giờ học tiếp theo vào lớp, Chương Chi Vi đứng dậy, thu dọn balo rồi khoác lên vai, thầm nghĩ phải giải quyết bữa tối nay thế nào.

Đi mua một ít bánh mì và phô mai, hay tự lăn vào bếp làm món Trung đơn giản.

Còn chưa nghĩ ra, Vivian xực nức mùi nước hoa đã sán lại gần, cười tít mắt vỗ vai cô: “Jane!”

Chương Chi Vi hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Tuần sau Ryan định lái xe đến London mua sắm, bạn có muốn tham gia không?” Vivian tươi cười, mời cô: "Giáng sinh sắp đến rồi, bạn đã chuẩn bị đón giáng sinh xong chưa?”

Chưa.

Chương Chi Vi hoàn toàn chưa chuẩn bị gì.

Cô hỏi: “Mình phải chuẩn bị gì nhỉ?”

“Một ít đồ ăn này.” Vivian thoáng nghĩ ngợi: "Hoặc là một số đồ trang trí? Quà cáp này, với cả... ừm... bạn cũng biết mà, vào Lễ Giáng sinh, một số siêu thị nhỏ sẽ ngừng kinh doanh.”

Chương Chi Vi khẽ “à” một tiếng.

Cô nhớ ra mình cần phải đến siêu thị của người Hoa mua một số đồ dùng vệ sinh. Băng vệ sinh cực kỳ phổ biến ở nơi này, nhưng Chương Chi Vi vẫn chưa quen cách sử dụng của chúng. Đồ trang trí Giáng sinh? Cô sẽ không tốn quá nhiều tiền vào chuyện này, nhưng đúng là cô cần phải tích trữ một ít đồ ăn.

Ryan đứng ở cuối hành lang, ánh nắng óng ả hắt lên mái tóc nâu của cậu ấy, khiến cậu ấy có vẻ hiền lành bẽn lẽn.

Chương Chi Vi nói với Vivian: “Cảm ơn bạn, mình rất sẵn lòng tham gia hoạt động của mọi người.”

Dạo gần đây cô bắt đầu học cách hòa nhập văn hóa của mọi người, thi thoảng cũng sẽ tham gia các buổi tiệc tùng của họ. Tuy nhiên Chương Chi Vi chưa từng uống rượu, cô sắm vai “người dị ứng với rượu” rất giỏi. Cô cần giữ vững quyền kiểm soát tuyệt đối với cơ thể mình, dù trong bất cứ tình huống nào.

May mắn là Chương Chi Vi có thái độ kiên quyết trong việc dùng chất cấm, hơn nữa những người bạn trọ khác đều ngầm hiểu và tuân thủ nguyên tắc này, không còn lén lút mang những thứ này về nhà nữa.

Trên thực tế, Chương Chi Vi bắt đầu cố hết sức để sắp xếp lại bố cục căn nhà, giường và bàn ghế đều là chủ nhà để lại, còn có một chiếc sofa secondhand. Phòng ngủ của cô rất lớn, kèm theo một ban công nho nhỏ, trên đó có mấy chậu hoa hồng. Hẳn là người bán đã sơ ý khi khăng khăng khẳng định đây là loại hoa hồng trắng, nhưng Chương Chi Vi trồng chúng đã lâu, chỉ thấy chúng nở ra hoa màu vàng nhạt.

Ryan bảo cô rằng đây không phải hoa hồng mà là hoa nguyệt quý, được gọi là canary.

Một giống hoa rất khó trồng, vì vậy cô đã chăm sóc rất cẩn thận.

Trước đây Chương Chi Vi không phát hiện ra rằng mình rất khéo tay. Chiếc sofa có sẵn đã cũ, cô tự đi mua vải bọc là vải nhung màu lục sẫm, dùng thời gian lặt vặt trong hai tuần để may nó thành tấm bọc sofa xinh xắn, mang lại diện mạo mới cho chiếc sofa secondhand này. Cô còn may một bộ đồ ngủ cho mình, bộ ngủ một trăm phần trăm cotton, sờ vào rất mềm và dễ chịu. Mọi đồ đạc nhỏ nhặt trong nhà đều là cô tự tay sắp xếp, tuy đường ống sưởi mùa đông không ấm lắm, nhưng Chương Chi Vi vẫn yêu thích nơi này.

Cô không muốn có người đến phá hoại nó.

Đến thời gian đã hẹn, Ryan lái xe đến đón cô và Vivian, đó là một chiếc xe thể thao màu xanh lam. Với các thanh niên vào độ tuổi này thì chiếc xe cực kỳ ngầu. Vivian sờ mó chiếc xe, đi quanh nó một vòng, huýt sáo lanh lảnh.

Ryan vừa tự hào vừa vui sướng nhìn sang Chương Chi Vi.

Cậu ấy nhận ra vẻ mặt của Chương Chi Vi rất bình thản, như thể cô không biết chiếc xe này đáng giá bao nhiêu tiền.

Trước khi đôi mắt màu xanh hiện lên vẻ hụt hẫng, Chương Chi Vi đã nói: “Xe của bạn đẹp lắm.”

Thế là Ryan lại hớn hở nhướng lông mày, nghiêm túc trả lời lại: “Cảm ơn lời khen của bạn, Jane.”

Trong mắt Ryan, Jane là một cô gái châu Á toát lên khí chất bí ẩn. Nhưng thực tế thì Ryan chưa biết rõ quốc tịch của cô, tổ tiên của cô ở Phúc Kiến, Trung Quốc, sau đó lại có quốc tịch Malaysia, hẳn là dân nhập cư? Giống như người Ireland có quốc tịch Anh chăng? Cô ấy học Toán rất giỏi, khả năng tính toán cũng cừ, Ryan vô cùng bất ngờ về thành tích học tập của cô, ngày càng tò mò về cô gái thông minh này hơn.

Cô ấy rất ít khi tham gia tiệc tùng, dạo gần đây tần suất xuất hiện mới nhiều hơn một chút. Trong buổi tiệc, cô ấy không uống rượu, chỉ ăn một chút đồ ăn, hoặc chơi mấy ván bài. Cô ấy biết tính nhẩm tỉ lệ xuất hiện của mỗi lá bài, đồng thời dùng cách này để đoán lá bài còn lại trong tay những người khác là lá nào. Đối với Ryan, năng lực này của cô ấy quá ngầu, ngầu như “công phu” của Lý Tiểu Long vậy.

Có điều cô gái châu Á đầy thú vị này hôm nay lúc nào cũng ngây ngẩn, thất thần, dường như cô ấy đang bị chuyện gì đó quấy nhiễu.

Khi Ryan hỏi thăm, Chương Chi Vi chỉ mỉm cười trả lời cậu ấy: “Mình đang nghĩ đến đề bài mà giáo sư giảng hôm qua.”

Ryan yên tâm, tiếp tục lái xe,

Chương Chi Vi mơ hồ cảm thấy bất an, cô xoay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.

Đã lâu lắm rồi cô không đến London, và lâu rồi không còn gọi điện cho Lương Thục Bảo.

Lần này đến London, Chương Chi Vi vẫn cảm thấy lo âu, cô quấn quần áo kín mít, cố gắng chỉ để lộ ra đôi mắt. Ngoài những lúc đi mua sắm ra, những lúc khác cô đều nghiêm túc không lên tiếng, thi thoảng trò chuyện với Ryan thì cũng chỉ thỏ thẻ mấy câu.

Lời giải thích cho chuyện này là cô bị cảm nhẹ, cổ họng không dễ chịu nên cô không thể nói to được.

Ryan không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời của cô, sao cậu ấy nghi ngờ được nhỉ? Jane nói gì cũng đúng hết mà.

Điều khiến Chương Chi Vi cảm thấy may mắn là cô không hề gặp người lạ mặt nào trong chuyến đi London này, thậm chí cô hiếm khi nhìn thấy người Hoa. Họ nhanh chóng mua được đồ mình muốn mua, đồ trang trí, rượu vang và hoa quả, sau đó họ định quay về hâm nóng rượu vang để uống.

Lục Đình Trấn vẫn chưa đến.

Cô lại trải qua một ngày an toàn trong cảm giác thấp thỏm lo sợ.

Thỉnh thoảng Chương Chi Vi lại nghĩ, cho đến bây giờ đã cách xa như vậy, có khi Lục Đình Trấn đã từ bỏ ý định tìm cô rồi. Dù sao anh đã sớm đến độ tuổi thích hợp để kết hôn, sau khi cô ra đi, chắc hẳn ông chủ Lục sẽ cố gắng tác hợp cho anh và những cô gái tên “Nghi” kia...

Chương Chi Vi tham dự bữa tiệc Giáng sinh của họ, những quả táo cắt miếng được luộc chín thành màu caramel, dưới tán cây ghi trắng, các cặp đôi trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào. Chương Chi Vi đánh nốt con bài cuối cùng, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, thấy có vài người đang nghiên cứu cách đốt pháo hoa ở bên ngoài. Cô tặng mọi người mấy phần quà Giáng sinh, là những món đồ mà cô mua ở phố người Hoa, sau đó nhận được các loại vật dụng nhỏ xinh, đôi tất mới tinh, bút máy, khăn quàng cổ, mũ...

Toàn là những món đồ thực dụng.

Ban đầu Chương Chi Vi tưởng mình sẽ đón năm mới một mình, bởi vì một số người trong nhóm chưa từng nghe đến “Tết cổ truyền” bao giờ. Tuy nhiên, khi năm mới đang cận kề, Vivian đã hỏi Chương Chi Vi: “Người châu Á đón năm mới thế nào vậy?”

Chương Chi Vi ngây ngẩn.

Cô không biết người châu Á khác đón năm mới thế nào, còn ở Hồng Kông, cô sẽ cùng đón năm mới với Lục Đình Trấn, bà Lục và ông chủ Lục ở biệt thự nhà họ Lục, ăn bánh nếp, ăn món hàu khô xào rong tóc tiên, ăn món Poon Choi, ăn bánh rán vừng, ăn há cảo... Ông chủ Lục sẽ mua rất nhiều pháo hoa để đốt, chung vui cùng mọi người ở khắp Hồng Kông. Chương Chi Vi sẽ xếp hàng nhận lì xì từ tay Lục Đình Trấn, bà Lục và ông chủ Lục.

Những người bạn trọ này bắt tay nhau tổ chức cho Chương Chi Vi một buổi “Dạ tiệc mừng năm mới”, họ mua mấy cuộn giấy đỏ, kinh ngạc nhìn Chương Chi Vi cắt thành những tờ giấy dài, viết chữ Hán lên đó. Trong mắt họ, chữ Hán tựa như một hình vẽ phức tạp nhưng đẹp mắt. Mọi người cùng nhau dán câu đối dưới sự chỉ đạo của Chương Chi Vi, Ryan còn mua mấy cái đèn lồng đỏ rực, nến đỏ ở phố người Hoa, rõ ràng là chủ cửa hàng đã hiểu sai ý của cậu ấy, vì loại nến mà cậu ấy mua lại là nến long phương, và rất nhiều chữ “Hỷ”.

Chương Chi Vi khóc dở mếu dở, cô thử giải thích cho mọi người hiểu chữ này thường được dán ở nơi tổ chức hôn lễ, nhưng Ryan vẫn đỏ mặt tía tai chống chế: “... Năm mới cũng là một chuyện vui mừng, chúng ta có thể dán lên cửa mà.”

Trời đã khuya.

Những bông tuyết trắng tinh rơi lất phất cả một ngày, Chương Chi Vi không thể lay chuyển Ryan. Khi nhìn thấy cậu ấy định dán chữ Hỷ lên mặt tường bên ngoài, cô khoác áo lông vũ ra ngoài cùng cậu ấy, để tránh cho anh chàng không biết chữ Hán này dán ngược thành mặt trái.

Dưới sự cố gắng của hai người, cuối cùng họ đã dán hết các chữ Hỷ, Phúc và Xuân mà Ryan mua về lên tường. Ryan vẫn cảm thấy mờ mịt, vì sao chữ Phúc phải dán ngược, vì sao hai chữ còn lại phải dán thẳng hàng nhau.

Chương Chi Vi giải thích với cậu ấy rằng: “Đây là cách hài âm, trong tiếng Trung, chữ “đến” và chữ “ngược” được phát âm gần giống nhau. Vì vậy “Phúc ngược” có thể hiểu là “Phúc đến”, có nghĩa là điều tốt lành và may mắn đã đến nơi này...”

Ryan có vẻ vẫn còn lấn cấn: “Vậy chữ Hỷ ở đám cưới cũng dán ngược sao?”

Chương Chi Vi cố gắng nghĩ ngợi, lắc đầu: "Ngại quá, hình như mình chưa nhìn thấy bao giờ.”

Ryan cũng không tiếp tục gặng hỏi, cậu ấy phủi bông tuyết rơi trên tóc Chương Chi Vi, nghĩ đến chuyện gì đó lại nói với cô: “Chốc nữa anh trai mình sẽ đến đây, bạn từng gặp rồi đấy, còn nhớ không? Anh ấy tên là Evans, lúc tổ chức tiệc Giáng sinh, anh ấy cũng có mặt, còn uống ba ly rượu vang nóng.”

Chương Chi Vi vẫn nhớ mang máng có người như vậy, anh ta rất cao, vóc dáng vạm vỡ hơn Ryan, cũng có mái tóc nâu, là một anh chàng đẹp trai kiệm lời, hình như là luật sư thì phải.

Cô gật đầu: "Mình sẽ chào đón anh ấy.”

Hai người đi vào nhà, một lúc sau Chương Chi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng người cao lớn, mặc áo dạ màu đen. Tuyết càng ngày càng lớn, mái tóc xoăn đen của đối phương bồng bềnh trong gió tuyết. Chỉ có một mình anh ta đứng bên ngoài, dường như đang chờ ai đó.

Những người khác đều đang nói chuyện, không chú ý đến vị khách này. Chương Chi Vi mở cửa bước ra ngoài, cất tiếng hỏi: “Evans, là anh sao?”

Tuyết rơi rất lớn, bóng đêm ngập trong tuyết trắng.

Cô nheo mắt lại vì nhìn không rõ.

Đối phương không đáp lại.

Vào lúc Chương Chi Vi định hỏi lại lần nữa, cuối cùng người ấy cũng lên tiếng.

Là tiếng Quảng quá đỗi quen thuộc với cô.

“Vi Vi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi