NGỌC LỤA VÀNG

Chương Chi Vi chưa bao giờ cảm thấy Lục Đình Trấn đáng thương.

Anh không phải chịu khổ, cuộc đời giống như ngậm kẹo sô cô la trong miệng, làm việc gì cũng như được bôi mật, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Alaska ngắm dòng sông băng, hoặc đi mua sắm ở các cửa hàng nổi tiếng tại Tiêm Sa Chủy, chỉ cần anh muốn là anh có thể sở hữu mọi thứ.

Trước kia Chương Chi Vi từng si mê sống trong vầng hào quang của anh. Trong lòng cô, dường như chuyện gì Lục Đình Trấn cũng có thể giải quyết được, dù vấn đề khó cỡ nào đi chăng nữa thì ở trước mặt anh cũng được hóa giải dễ dàng. Chẳng có người nào không ái mộ kẻ mạnh, điều Chương Chi Vi yêu ở anh là dáng vẻ điềm tĩnh thong dong bày mưu lập kế của anh.

Cô chưa từng nhìn thấy một mặt khác của anh.

Một mặt khác thuộc về “Anh Trấn”.

Trước đây Lục Đình Trấn hi vọng cô đi vào con đường đúng đắn, sau này cũng có công việc đàng hoàng. Vì mục tiêu này, anh đã tận tâm che chở Chương Chi Vi, giống như nhốt cô lại trong chiếc lồng kính, không để cô tiếp xúc với khía cạnh xấu xa của anh.

Thậm chí cô còn chưa động vào súng bao giờ.

Lục Đình Trấn gần như đã quên rằng Chương Chi Vi chính là Chương Chi Vi, không phải ngọn cỏ cần phải dốc lòng bảo bọc mới có thể sinh trưởng.

Cô có suy nghĩ của riêng mình.

Chiếc xe từ từ tăng ga, tiến về phía trước, Chương Chi Vi lại nhìn thấy những căn nhà sườn trắng gạch đỏ. Hai người đã gần đi đến York, cảnh vật không còn là cánh đồng hoang vu nữa.

Sau khi nghe Chương Chi Vi nói câu “đáng thương”, Lục Đình Trấn thoáng ngẩn ra, rồi chỉ mỉm cười.

“Mạnh Bội San đã khóc mấy lần.” Lục Đình Trấn bất chợt lên tiếng: “Ban đầu, cô bé đó tưởng em gặp tai nạn, dù đang bệnh nhưng vẫn chạy đến nhà mình, bắt tôi xác nhận. Cô bé đã ốm một trận rất nặng, suýt nữa đã ngất lịm trong “tang lễ”.”

Chương Chi Vi cúi đầu: "Em có lỗi với cô ấy.”

Cô không có nhiều bạn, Mạnh Bội San được coi là người bạn duy nhất. Có lẽ do tính cách, Chương Chi Vi rất khó giữ mối quan hệ không giấu giếm nhau điều gì với người khác, dù đó là Mạnh Bội San thì Chương Chi Vi chưa bao giờ thật lòng giãi bày lòng mình cho đối phương xem.

Sau khi bỏ trốn, để không làm liên lụy đến bất cứ ai khác, cũng là để không làm lộ tung tích của mình, Chương Chi Vi chưa từng gọi điện cho người bạn cũ này.

Vì tấm gương cũ vẫn còn ở trước mắt, lúc đó cô lo sợ Lục Đình Trấn sẽ tiếp tục dùng những người này ép buộc cô.

“Đó là một cô bé tốt bụng.” Lục Đình Trấn nói: "Tôi biết lúc đó em băn khoăn không gọi điện thoại là vì sợ tôi tìm ra em, đúng không?”

Thực ra hai người hiếm khi nhắc đến chuyện này. Trước đó, cả hai đều ăn ý coi đêm chạy trốn đó chưa từng xảy ra.

Tuy nhiên...

Tuy nhiên...

Ánh nắng xuyên qua ô kính, hắt lên người dải nắng ấm áp. Chương Chi Vi vươn vai ở trong xe, cô nhặt cái túi đựng thịt bò viên rơi xuống đất vì lực quán tính, ăn một viên.

Đây là thịt bò ăn liền mà Chương Chi Vi thích ăn nhất sau khi đến Anh Quốc.

Thịt heo ở Anh Quốc không ngon, chắc là do họ không triệt sản heo khi nuôi, và không chọc tiết khi giết mổ, vì thế thịt heo ở nơi này có mùi vị kinh khủng khiến người ta buồn nôn. Còn đối với thịt bò, nếu tự nấu trong điều kiện thiếu thốn nguyên liệu, gia vị và dụng cụ nhà bếp, thì quanh đi quẩn lại chỉ có mấy cách nấu như vậy, Chương Chi Vi đã chán ngấy từ lâu rồi.

Chương Chi Vi nói: “Hóa ra chú cũng biết em sợ chú.”

“Em sợ tôi cái gì?” Lục Đình Trấn than vãn: "Tôi nuôi em lớn đến từng này, em nghĩ tôi sẽ làm gì em? Giết em? Vứt em xuống nước? Em nghĩ tôi nỡ sao?”

Chương Chi Vi đáp: “Em sợ chú làm em.”

Lục Đình Trấn đã nhìn thấy tường thành vào thế kỷ thứ XIII, anh nói: “Đúng là muốn làm thật.”

Chương Chi Vi tức khắc ôm hai vai: "Không được.”

Lục Đình Trấn nhìn bộ dạng đề phòng của cô, không nhịn được mà nói: “Nếu em không đồng ý, tôi sẽ không làm. Vi Vi, em biết tâm ý của tôi mà.”

Chương Chi Vi nheo mắt lại, nhìn pháo đài cổ kính thời Trung Cổ gần ngay trước mắt qua cửa xe: "Em không biết.”

Trong toàn bộ miền Bắc nước Anh, không có thành phố nào mang nét đẹp thời Trung Cổ hơn York, bao gồm cả những con đường phức tạp, dày đặc và chật hẹp như mạng nhện của nó. Cả thành phố York có bố cục xây dựng san sát, thích hợp để đi bộ hơn là lái xe. Lục Đình Trấn cần tìm một số phòng khám hoạt động chui để điều trị vết thương trên cánh tay của anh. Dù viên đạn không găm vào cánh tay nhưng không thể tiếp tục như thế này - ai biết được liệu nó có trở nên tồi tệ hơn không?

Lục Đình Trấn tạm thời dừng xe trước một nhà nghỉ, anh dùng số tiền cuối cùng để trả tiền phòng một đêm. Chỗ tiền đó chỉ đủ thuê một gian phòng một giường, chỉ đủ cho một người ngủ nghỉ. Chương Chi Vi lấy làm lạ, hỏi: “Tại sao chúng ta không lái thẳng về Coventry?”

“Hỏi hay lắm.” Lục Đình Trấn khen ngợi, sau khi nhận chìa khóa, anh chìa tay trái của mình cho cô xem: "Xem đi, Vi Vi, tôi cần một đôi tay nguyên vẹn để ôm em.”

Chương Chi Vi sững sờ, rốt cuộc cô đã nhìn thấy vết thương trên bả vai Lục Đình Trấn, vết thương đã đổi màu, không còn là màu máu tươi. Nhưng cô chưa nhìn rõ, cô chỉ nhìn thấy vết thương rỉ máu đỏ thẫm dính vào áo sơ mi, vón thành cục máu lớn. Tim cô lỡ mất một nhịp, Lục Đình Trấn quay người đi như không có chuyện gì, không cho cô xem vết thương nữa, hỏi: “Có phải hơi xấu không?”

Chương Chi Vi yêu cầu: “Cho em xem rồi em nói cho chú.”

Lục Đình Trấn đáp lại: “Đợi khỏi rồi sẽ cho em xem.”

Chương Chi Vi không chịu, nằng nặc đòi xem.

Trước đây Lục Đình Trấn đã nhận xét Chương Chi Vi thế nào nhỉ? Anh nói cô lỳ như trâu, không đạt được mục đích là không chịu từ bỏ. Chỉ cần là chuyện mà Chương Chi Vi muốn làm thì không thể không thành công.

Chương Chi Vi ngang ngược kéo cánh tay Lục Đình Trấn đòi xem vết thương, Lục Đình Trấn đành thỏa hiệp một lần nữa, đứng yên tại chỗ để cô xem vết thương.

Vết thương be bét máu, đang yên đang lành mất đi cả mảng thịt, trông vô cùng đáng sợ, máu dính liền áo sơ mi.

Chương Chi Vi không nói không rằng, một lát sau, cô nghiêng người, thổi nhẹ vào chỗ vết thương, khiến máu ở nơi đó cũng ấm lên theo.

Lục Đình Trấn lặng im, cúi đầu nhìn cô.

Chương Chi Vi dùng lưỡi liếm quanh vết thương.

Cơ thể Lục Đình Trấn run lên, nhưng vẫn đứng im, không phát ra tiếng nào.

Chương Chi Vi cụp mắt, cô đã nếm được vị máu của Lục Đình Trấn, rất nhạt, không nồng.

Hóa ra anh cũng là một người bình thường có thể bị thương.

Chương Chi Vi nói: “Chúng ta hết tiền rồi, đi khám kiểu gì?”

Lục Đình Trấn nhìn cô chăm chú: "Đúng thế, Vi Vi, em hỏi hay lắm - Hay là tôi ra ngoài xem có nhờ được ai không nhé?”

“Hả?” Chương Chi Vi ngơ ngác nhìn Lục Đình Trấn.

Chỉ thấy anh cười: "Xe đến núi ắt có đường, Vi Vi ạ.”

Chương Chi Vi không hiểu ý của anh, cô chỉ thấy Lục Đình Trấn gỡ chuỗi tràng hạt trên cổ tay xuống, hết vòng này tới vòng khác rồi cẩn thận quấn lên cổ tay cô. Đeo vòng cho cô xong, Lục Đình Trấn co ngón tay búng nhẹ vào hạt niệm đang rung rinh: "Chuỗi tràng hạt mà em từng đeo đúng là có tác dụng phù hộ, che chở tôi không chết trong đại nạn trước đó. Bây giờ vật trả về chủ cũ, để nó tiếp tục che chở cho em nhé Vi Vi.”

Chương Chi Vi nói: “Chú lại hồ đồ rồi, chuỗi vòng này vốn là của chú mà.”

Lục Đình Trấn chỉ cười.

Anh không cần phải đi làm việc, nhưng có thể dùng chiếc đồng hồ trên cổ tay để đổi lấy một ít tiền.

Lục Đình Trấn rất giỏi ăn nói, chỉ mấy câu đã khiến ông chủ tăng giá gấp ba lần, nhưng tất nhiên là còn kém xa giá mua vào của chiếc đồng hồ này. Tuy vậy nhiêu đó vẫn đủ để hai người quay lại Coventry, đủ để Lục Đình Trấn tìm bác sĩ chui chữa trị cánh tay bị thương của anh.

Lục Đình Trấn từ chối đề nghị dùng thuốc tê của bác sĩ, anh không để ý đến đau đớn, mà để tâm đến mức độ chịu đựng của cơ thể mình. May là anh bị trúng đạn vào lúc sáng, đến giờ vẫn có thể chữa trị kịp thời. Sau khi băng bó xong, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen, ngắm Chương Chi Vi vẫn còn khoác áo của anh hồi lâu: "Đi thôi.”

Chương Chi Vi hỏi: “Đi đâu?”

“Mua quần áo đón xuân cho cô chủ chim cánh cụt lạnh run cầm cập trước mặt tôi.”

Thời tiết giao mùa giữa mùa đông và mùa xuân ở Anh vẫn lạnh lẽo như trước, quần áo của Chương Chi Vi đã ẩm ướt vì bùn đất từ lâu, quả thực không thể mặc quá lâu. Lục Đình Trấn mua cho cô quần áo ấm chống rét, trong đó có bộ quần áo có giá cao ngất ngưởng, cô mặc lên người thật sự rất đẹp. Chương Chi Vi soi gương, nhìn thấy cái mác nho nhỏ trên áo, nhíu ngay mày định cởi ra.

Lục Đình Trấn ngăn lại: "Chỉ một bộ này thôi.”

Chương Chi Vi hỏi: “Chú còn chiếc đồng hồ thứ hai để đổi à?”

“Tiếc là hết rồi.” Lục Đình Trấn nói: "Tuy nhiên tiền sẽ tự động đến với tôi.”

Chương Chi Vi: “...”

Hai người gọi một bàn ăn thịnh soạn trong một nhà hàng - Món ăn vùng Whitby, bánh pudding Yorkshire, thịt bò hầm và một món tráng miệng làm từ dâu tây và kem.

Chương Chi Vi cắm cúi ăn, rốt cuộc đã được ăn thức ăn nóng hổi, cái dạ dày xẹp lép của cô cuối cùng cũng được thỏa mãn và xoa dịu. Không cần lo bị đuổi giết, cũng không cần chạy trốn trong mệt mỏi, ít ra thức ăn lúc này vẫn còn nóng hổi.

Đến tối hai người ở cùng một phòng, Lục Đình Trấn ngủ trên thảm trải sàn, chiếc giường duy nhất thuộc về Chương Chi Vi. Đây là một nhà nghỉ đã khá cũ, kết cấu chủ yếu bằng gỗ. Lúc nằm nghiêng, Chương Chi Vi có thể nhìn rõ những vết rạch trên tường, giống bông hoa hồng, không biết là do vị khách nào để lại...

Cô nhắm mắt lại.

Lục Đình Trấn nghỉ ngơi một đêm rồi lại tiếp tục cùng Chương Chi Vi đi về hướng Coventry. Lần này, Chương Chi Vi đã mua một tấm bản đồ, nghiêm túc phân biệt phương hướng. Lục Đình Trấn dạy cho cô cách để tìm phương hướng dựa vào mặt trời ở nơi hoang vu; Nếu vào ban đêm, có thể nhìn vị trí của sao để phân biệt phương hướng...

Tất nhiên, cách đơn giản nhất vẫn là mua một chiếc la bàn.

Chương Chi Vi giở bản đồ ra, đặt la bàn trên đùi, nghiền ngẫm xem phải đi về hướng nào. Ơn trời, nắng hôm nay vẫn đẹp, hai người đi ngang qua miền Bắc Yorkshire, đích đến tiếp theo chính là Sheffield, nơi đó ở đâu thì đợi hai người ăn trưa xong rồi tiếp tục lên đường.

Đường quê Yorkshire chằng chịt, thỉnh thoảng họ sẽ gặp phải đường sắt bỏ hoang, đường dành cho ngựa và đường ray khu mỏ quặng. Dù nắng ở Anh rất quý giá, nhưng nó vẫn làm tổn thương da của Lục Đình Trấn. Trải qua một ngày rưỡi phơi nắng, gò má và cổ của anh đã bắt đầu đỏ lên rõ rệt, xương gò má cũng loáng thoáng xuất hiện dấu hiệu cháy nắng.

Trước khi xuất phát, Chương Chi Vi vẫn còn hơi lo lắng cho cánh tay của anh; Còn bây giờ, cô lại bắt đầu lo cho làn da của anh.

Mười phút sau, người mà Chương Chi Vi lo lắng lại biến thành chính bản thân mình.

Lúc đi trên đường ray khu mỏ quặng ở nơi đồng không mông quạnh, Chương Chi Vi nhìn thấy một chiếc xe việt dã giống kiểu xe của họ đậu gần đó. Xung quanh không một bóng người, có lẽ đó cũng là một người đam mê tự lái xe đi du lịch, cô không hề bận tâm. Lúc đi ngang qua xe của họ, Chương Chi Vi chỉ nhìn thấy kính xe hạ xuống hết cỡ, bốn người đàn ông ngồi trong xe, ai nấy cũng cao to lực lưỡng, để râu quai nón, ăn mặc lập dị, mùi bốc ra từ người họ còn nặng hơn cả trang trại nuôi ngàn con cừu.

Lúc Chương Chi Vi nâng kính chắn gió lên, cô nhạy cảm phát hiện xe của mình lắc nhẹ một cái, hình như đâm vào thứ gì đó. Lục Đình Trấn nhíu mày, từ từ dừng lại.

Tim Chương Chi Vi đập thình thịch: "Cái gì vậy?”

Lục Đình Trấn nói: “Chắc là đinh sắt.”

Qua gương chiếu hậu, Chương Chi Vi nhìn thấy chiếc xe việt dã ban nãy đang tăng tốc tiến về phía họ, cô hiểu ra: "Đinh do họ rải sao?”

“Ừm.” Lục Đình Trấn day mi tâm, cười nói với Chương Chi Vi: “Còn nhớ hôm qua tôi đã nói gì không?”

Chương Chi Vi nghĩ không ra, bèn hỏi: “Nói gì nhỉ?”

“Tiền sẽ tự động đi về phía tôi.” Lục Đình Trấn cười: "Nhìn kìa, tiền đến rồi.”

Anh mở cửa xe, dặn Chương Chi Vi: “Đừng ra khỏi xe nhé.”

Chương Chi Vi không nghe lời anh, vẫn xuống xe theo anh, giơ tay che nắng.

Lục Đình Trấn đang xắn tay áo, làm bộ kiểm tra xe của mình, nghe thấy tiếng đóng cửa xe vang lên sau lưng, anh ngoảnh lại nhìn thấy Chương Chi Vi. Y như rằng, anh kéo Chương Chi Vi ra sau lưng mình, vẫn cúi xuống kiểm tra bánh xe. Quả nhiên, hai bánh đều bị đinh sắt găm sâu vào bên trong, đang từ từ xì hơi.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên bên tai.

Chiếc xe việt dã ban nãy phanh kít lại, bốn gã đàn ông tay lăm lăm con dao xuống xe, mỉm cười lên tiếng nói chuyện với họ bằng thứ tiếng Anh sứt sẹo, nói đểu: “Thằng nhãi tội nghiệp.”

Tên cầm đầu vung vẩy con dao như đang thị uy, Chương Chi Vi đoán con dao đó dùng để bổ dưa hoặc cũng có thể là rau củ khác, thân dao to bằng bốn ngón tay, dài bằng cẳng tay. Con dao được mài sắc phát sáng, mang theo mối đe dọa dưới ánh mặt trời.

Hắn nhìn chòng chọc Chương Chi Vi: "Giơ tay lên, đưa tiền trên người chúng mày cho tao.”

Lục Đình Trấn chẳng nói chẳng rằng, rút súng chĩa vào mấy người kia.

Bốn gã đàn ông tức khắc đứng như trời chồng, chửi thề một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Muộn rồi.

Lục Đình Trấn đã bóp cò, anh vẫn không nói câu gì.

Pằng pằng pằng pằng.

Bốn phát súng, bắn vỡ bốn xương bánh chè chân phải.

Dao rợ rơi loảng xoảng đầy đất, mấy người kia ngã rạp xuống đất vì lực xung kích, bụi bay mù mịt, mồm cạp đầy đất, kêu rên không ngớt.

Lục Đình Trấn đi tới, chĩa súng vào đầu tên cầm đầu.

Anh hơi cúi người xuống, hạ mắt nhìn toán cướp vặt này, trò chuyện với chúng một cách nhẫn nại và lịch sự: “Chào buổi sáng mấy anh bạn tội nghiệp.”

“Thật vui vì gặp được mọi người.”

“Bây giờ mời các vị giơ tay lên, đưa hết tiền trên người cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi