NGỌC LỤA VÀNG

Trên đỉnh núi gió mát mơn man, gió từ ngoài cảng lướt qua vi vút, cây cối sum xuê, phóng mắt qua bóng cây xa xa có thể nhìn thấy biệt thự của Thống đốc

Con đường trên núi thanh vắng phía trước biệt thự, Lục Đình Trấn mang vẻ mặt bình thản như thường, bước đến bên cạnh Chương Chi Vi, hỏi thăm Tằng Ngải Nghi: “Thầy Tằng dạo này có khỏe không?”

Sắc mặt Tằng Ngải Nghi tái nhợt, cô ta vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh từ trong sự chấn động ban nãy: “Khỏe lắm.”

Lục Đình Trấn nói: “Xin hãy chuyển lời giúp tôi, dạo này tôi không có thời gian, để dịp khác tôi đến nhà hỏi thăm ông ấy.”

Tằng Ngải Nghi đáp lại một tiếng, cô ta vẫn chưa hết hoảng hồn. Một cô gái hiền thục điển hình khi nghe thấy những lời gây sốc của Chương Chi Vi ban nãy, đã cảm thấy kinh hãi, huống chi Lục Đình Trấn cũng chẳng phản bác.

Lục Đình Trấn lại nói: “Chi Vi còn ít tuổi, nói năng hơi sỗ sàng, không biết nặng nhẹ, xin thứ lỗi.”

Tằng Ngải Nghi mấp máy môi. Cô ta có thể nói được gì? Cô ta không nói gì nữa, chỉ gật đầu, mang theo vẻ mặt bất an mà lên xe. Mấy chuyện gặp gỡ, ăn cơm, nói chuyện hay quen bạn trai đều bị cô ta quăng lên tầng chín tầng mây, biến mất ở trên thiên đường. Tài xế quan tâm hỏi han, Tằng Ngải Nghi cũng chỉ lắc đầu, tâm trạng của cô ta thấp thỏm không yên, ghé vào sát cửa xe nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Lục Đình Trấn đang dắt tay Chương Chi Vi.

Sao có thể không khiến người ta lạnh lòng cho được.

- -

Gió đêm lướt qua.

Chương Chi Vi lạnh tới mức xuýt xoa, Lục Đình Trấn nhéo vào lòng bàn tay cô không nặng không nhẹ, hỏi: “Ai cho phép cháu hủy hoại danh dự của chú?”

Chương Chi Vi vốn hơi hổ thẹn, lòng dạ bất an, vừa rồi vẫn luôn nhìn trộm vẻ mặt của anh. Bây giờ nghe anh nói như vậy, biết anh không giận nên con tim cô cũng hồi phục lại như cũ, ghé vào vai anh mà nói: “Có câu nào ban nãy cháu nói sai không? Chú là chú ruột của cháu chắc? Chú không thích cháu gọi chú là chú sao? Lúc chú chơi người ta thì nằng nặc bắt cháu gọi là chú, bây giờ quên hết rồi ư? Hay là, chú không thích chơi…”

Lục Đình Trấn bịt miệng cô: "Không được nói những lời như vậy nữa. Còn đang là học sinh mà mở miệng ra là chơi tới chơi lui, không ngoan chút nào.”

Chương Chi Vi cảm thấy Lục Đình Trấn thật sự nghĩ đám học sinh thời nay quá hoàn hảo.

Chưa vội nói đến chuyện cô đã thành niên, chỉ cần nói đến những cô gái tầm tuổi cô đã nắm tay hẹn hò với bạn trai khác giới, ôm ấp hôn hít, thậm chí chuyện thân mật hơn như làm tình đã không phải chuyện hiếm lạ gì, sao Lục Đình Trấn còn kiên trì không cho cô nói?

Lúc anh chơi cô, có khi nào anh bắt cô giữ im lặng đâu.

Lục Đình Trấn quay vào trong nhà trò chuyện với ông chủ Lục và bà chủ Lục, Chương Chi Vi làm bình hoa suốt cả quá trình, ngồi một bên ngoan ngoãn lắng nghe. Quả nhiên, ông chủ Lục muốn Lục Đình Trấn giao lưu với cô Tằng ban nãy, để có thể tiến tới mối quan hệ bạn bè sâu sắc hơn.

Cha của Tằng Ngải Nghi là thầy giáo hồi Lục Đình Trấn học đại học, văn chương tài hoa, còn mẹ cô ta làm trong bệnh viện. Trong mắt ông chủ Lục, chẳng còn gia đình nào trong sạch như gia đình này. Huống hồ, Tằng Ngải Nghi cũng là tài nữ du học Anh Quốc trở về, vốn dĩ cô ta có thể dạy học trong trường công giáo, nhưng lại lựa chọn thực hiện lý tưởng của mình -- đến trường công dạy những đứa trẻ có gia cảnh tầm thường.

Đơn thuần lại có lý tưởng, chắc chắn sẽ không khiến người khác ghét cô ta.

Nghe ông chủ Lục nói xong, Lục Đình Trấn mới lên tiếng: “Cô Tằng rất tốt, nhưng không hợp với con.”

Bà Lục đang uống huyết yến đã hầm xong, than vãn: “Mắt con để cao như vậy, chúng ta đã tìm cho con nhiều đối tượng như thế, ai cũng không thể làm con vui… Đình Trấn, rốt cuộc con muốn kiểu phụ nữ thế nào?”

Nói đến đây, bà Lục lại hỏi vú Trươơng: “Sao chỉ mang cho mình tôi? Phần của Vi Vi đâu?”

Vú Trương nói: “Vừa rồi không biết cô chủ quay lại, tôi đi lấy ngay đây.”

Bà ta đi vào trong bếp lấy huyết yến, Chương Chi Vi đang ăn nho. Dưới ánh đèn, từng chùm nho bóng mướt như được lấy ra từ trong bức tranh sơn dầu của Caravaggio. Cô vừa mới cắn một miếng, nước nho tràn ra, nghe thấy Lục Đình Trấn nói: “Con thích người thông minh.”

Chẹp, vẫn là câu nói cũ rích.

Cũ đến mức mọi người đều cho là Lục Đình Trấn đang trả lời qua quýt cho xong. Rốt cuộc phải như thế nào mới được coi là thông minh? Thông minh đến mức nào mới được? Không có phạm vi cụ thể, đúng là một cái cớ cao minh biết bao.

Ông chủ Lục đột nhiên nói: “Thông minh quá lại hóa hỏng việc, không nghe lời. Vẫn là những người xinh đẹp và không có đầu óc tốt hơn, không cần lo sẽ bị người ta bắt chẹt.”

Đang nói thì vú Trương bưng bát sứ trắng kèm chiếc muỗng nhỏ qua đó, bà Lục đặt muỗng xuống, ân cần gọi Chương Chi Vi: “Vi Vi, nếm thử đi, đây là huyết yến từ Malaysia, vừa được chuyển tới đây từ hôm qua, bổ lắm đấy.”

Giọng bà êm ái, vừa nhã nhặn vừa bùi tai, như thể bà hoàn toàn không nghe thấy những lời của ông chủ Lục.

Ông chủ Lục hỏi bà Lục: “Vi Vi vẫn còn là trẻ con, bà cho nó ăn đồ bổ dưỡng như thế này, nó có chịu được không?”

Lục Đình Trấn đặt muỗng vào tay Chương Chi Vi, bình thản nói: “Đã thành niên, không còn nhỏ nữa.”

Chương Chi Vi chỉ mím môi cười.

Đúng vậy, không còn nhỏ nữa.

Đã có thể hú hí làm chuyện bậy bạ với anh rồi.

Lúc đưa muỗng cho cô, ngón tay Lục Đình Trấn bất cẩn lướt qua ngón tay cô. Bàn tay của anh thực ra không giống như đám công tử nhà giàu, có thể là vì anh thích những trò thể thao ngoài trời, lại thích cưỡi ngựa, bụng ngón tay hơi cứng, ấm áp. Chương Chi Vi nhận lấy chiếc muỗng, cúi đầu ăn huyết yến. Dưới gầm bàn, nơi mà người xung quanh không nhìn thấy, cô hất giày ra, lặng lẽ duỗi chân về phía quần tây của Lục Đình Trấn, mũi chân nhẹ nhàng cọ vào da trên bắp chân anh.

Lục Đình Trấn vốn đang nói chuyện với ông chủ Lục: “Hai ngày nữa con sẽ đi thăm thầy Tằng, con sẽ đích thân xin lỗi thầy…”

Ngón chân cái của Chương Chi Vi dán vào bắp chân anh, lẳng lặng co lại, gãi vào bắp chân anh.

Lục Đình Trấn dừng lại một thoáng rồi lại nói tiếp: “Chuyện qua lại thì thôi, sau này bố cũng không cần tốn công sức nữa, trong lòng con tự có lựa chọn của mình.”

Bà Lục thong thả uống huyết yến, quay sang nhìn ông chủ Lục: “Ông nghe chưa, tôi đã từng nói gì rồi? Uổng công ông Chủ Lục ông tự cao rằng mình hiểu người khác, ngay cả tâm tư của con trai cũng không nhìn thấu.”

Ông chủ Lục mấp máy môi: “Bà cũng không cần…”

“Khụ…”

Chương Chi Vi bị sặc, cắt ngang cuộc trò chuyện của vợ chồng ông chủ Lục. Bà Lục đặt bát huyết yến xuống, vẻ mặt quan tâm: “Sao thế con?”

“Không sao ạ.” Chương Chi Vi nói: “Tại ngon quá đấy ạ.”

... Nào có phải.

Dưới gầm bàn mà mọi người không nhìn thấy, cổ chân của Chương Chi Vi bị Lục Đình Trấn siết chặt trong lòng bàn tay. Cô muốn rụt chân lại nhưng không thể nhúc nhích.

Ông chủ Lục không hề phát hiện ra chuyện bất thường, hỏi: “Vi Vi muốn đăng ký vào trường nào?”

Chương Chi Vi nói: “Đại học Malaysia.”

Lục Đình Trấn cong ngón tay lại, búng vào cẳng chân của cô.

Đau quá.

Chương Chi Vi suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

Ông chủ Lục sửng sốt: "Không phải con bảo đi Anh Quốc sao?”

Chương Chi Vi cắn môi, lòng bàn tay Lục Đình Trấn nóng hổi, từ từ bao phủ vết thương trên cẳng chân của cô. Tựa như đám dây thần kinh bị bỏ vào trong ngọn lửa bập bùng, lại giống như men rượu đang chảy khắp xương cốt tứ chi, chìm đắm trong cảm giác tê dại, cô nhất thời không thể nói nhiều, sợ mình sẽ bật ra những âm thanh hư hỏng.

Cuối cùng Lục Đình Trấn phải trả lời thay cô: “Vi Vi muốn đến Malaysia để thăm anh em thân thích năm xưa.”

“Thế thì cũng không cần.” Ông chủ Lục cau mày: "Chuyện học hành không phải chuyện đùa.”

“Sau này cũng có thể xin vào Viện nghiên cứu Anh Mỹ.” Lục Đình Trấn nói: "Vả lại, người hoa ở Kuala Lumpur đông, từ Hồng Kông qua đó cũng tiện, cứ coi như một bước chuyển tiếp trong sự nghiệp học hành của Vi Vi đi.”

Ông chủ Lục vẫn không tán thành, có điều tất cả mọi việc của Chương Chi Vi đều do Lục Đình Trấn lo liệu. Nói Chương Chi Vi là người được Lục Đình Trấn một tay nuôi lớn cũng chẳng ngoa, dù sao cô cũng không phải con ruột của ông chủ Lục. Một lúc sau, ông chủ Lục đứng dậy: “Các con tự quyết định đi.”

Lục Đình Trấn cuối cùng cũng thả cổ chân Chương Chi Vi ra, nửa người cô đã tê cứng, vội vàng rụt chân vào trong tà váy, trong lúc đụng chạm ngón chân đã sơ ý đá chiếc giày lật úp lại, Chương Chi Vi đau đến mức xuýt xoa. Vội vội vàng vàng xỏ giày xong, Chương Chi Vi ngẩng lên đúng lúc nhìn thấy vú Trương đứng bên cạnh với vẻ mặt khó chịu. Bà ta vẫn để kiểu tóc cũ, mái tóc đen bóng được búi thật chặt, khuôn mặt chẳng khác nào mụ phù thủy.

Ánh mắt như muốn nuốt chửng cô, giống như chỉ ước gì có thể lập tức quăng Chương Chi Vi qua cửa sổ.

Chương Chi Vi mỉm cười với bà ta, mấp máy môi, chỉ nói bằng khẩu hình.

Mụ già đáng ghét.

Tối nay Chương Chi Vi không ngủ lại đây, lúc cô và Lục Đình Trấn ra ngoài, Gà Đen đang quay lưng ngồi xổm ở cửa mà hút thuốc, khoe khoang với người khác rằng mấy ngày trước mình vừa ngủ với một em Tây ở khách sạn Lisboa, tóc vàng mắt xanh, đôi mắt có thể phóng điện, dáng vừa ngon vừa trắng vừa gợi cảm như con mèo Ba Tư.

Còn đang nói dở, Lục Đình Trấn nhấc chân đạp anh ấy một cú. Gà Đen nhảy phắt dậy, nổi cáu: “Đứa nào không có mắt…”

Sau khi nhìn rõ, anh ấy khom lưng: "Anh Trấn.”

“Bớt hút thuốc ở chỗ này đi.” Lục Đình Trấn nhíu mày: "Không phải tôi đã nói rồi sao?”

Gà Đen vừa cười, vừa dụi tắt thuốc trong lòng bàn tay, quay sang cười với Chương Chi Vi: "Em không ngờ cô chủ cũng ở đây.”

Anh ấy đã theo Lục Đình Trấn hơn mười năm, trước đây cùng A Man qua đây làm việc. Khi Chương Chi Vi còn nhỏ, Gà Đen cũng chăm sóc cô rất nhiều. Sau này A Man qua đời, Chương Chi Vi được đón đến nhà họ Lục thì cũng là lúc Gà Đen làm việc cho Lục Đình Trấn. Lục Đình Trấn làm công việc chính đáng, nhưng Hồng Kông không phải một đầm sâu trong sạch nên cũng gặp không ít sóng gió. Giao thiệp với với người mang các màu da, bên cạnh cũng không thể thiếu những người mang dáng dấp của dân giang hồ.

Lúc Chương Chi Vi lên xe, Gà Đen còn đưa một hộp bánh Palmier cho cô, cười hì hì, giống hệt hồi nhỏ.

Những tiệm bánh Tây trên đường Queen mở cửa cho đến bây giờ, không chỉ bán mỗi bánh Palmier và cookie. Chương Chi Vi mở hộp bánh ở ngay trên xe, bánh hình bướm giòn tan, làm từ bơ và hạnh nhân, lớp bơ cùng vụn đậu phộng bên trên nhìn giống như anh em họ của lớp bơ trộn hạt nhân, bánh tart dừa mini. Lát bơ mỏng đến mức không nhận ra đó là cookie...

Chương Chi Vi nhón một miếng bánh ngọt, bỏ vào trong miệng, đường cát thơm lừng lạo xạo trong miệng, chắc hẳn Gà Đen đã chạy đi mua mẻ bánh mới được ra lò.

Một mình cô ăn trong vui vẻ, lại nghe Lục Đình Trấn nói: “Nhận bánh là ăn ngay, cũng chẳng sợ có độc.”

Chương Chi Vi ngạc nhiên: "Anh Gà Đen là người của chú, sao anh ấy lại đầu độc cháu?”

Lục Đình Trấn hỏi: “Sao cháu biết cậu ta không phải tay trong?”

Chương Chi Vi nghĩ ngợi, đáp: “Đầu độc cháu thì có ích gì?”

“Vô ích.” Lục Đình Trấn quay sang, nói: “Nhưng lại thay chú bớt một miệng ăn, cũng bớt một người làm chú đau đầu.”

Chương Chi Vi không nghe được câu này, cô nhào sang định quyết một trận sống mái với anh. Không gian trong xe chật hẹp, chẳng mấy chốc đã gây nên một phen nhốn nháo. Lục Đình Trấn đè ngược hai tay cô, bắt cô ngồi ngay ngắn lại khiến cô không thể nhúc nhích, thấp giọng quát cô: “Đừng nghịch nữa.”

Chương Chi Vi len lén nhìn phản ứng của anh. Mấy ngày trước hai người vừa mới giao kèo với nhau, chỉ làm chú cháu, tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ sau khi say như lần trước.

Nhưng cô không bận tâm, vẫn xán lại gần anh, ngẩng đầu giương mắt nhìn anh, dùng giọng gió để rù quến anh: “Chú Lục ơi, tối nay chú có đến chỗ cháu không?”

Thích một người là chuyện hoàn toàn không hề có đạo lý chút nào, lần trước Chương Chi Vi đã nếm phải quả đắng nhưng vẫn muốn gần gũi với anh. Dường như chỉ có những hành động dâng hiến và hi sinh như thế này mới có thể chứng minh tình yêu của cô, mới có thể thoải mái giãi bày cho Lục Đình Trấn nhìn thấy. Nhìn đi, cháu yêu chú biết bao, yêu chú đến nỗi ngay cả những khổ sở và đớn đau cháu cũng chịu đựng được, còn chú có yêu cháu không?

Lục Đình Trấn nheo mắt lại.

Chương Chi Vi ngắm anh một cách si mê, anh thật sự rất đẹp trai, nghe nói bà Lục có nửa huyết thống Anh Quốc, một nửa huyết thống đã được thể hiện trên người Lục Đình Trấn, ban cho anh một sống mũi cao thẳng và đôi mắt sâu hút, khiến Chương Chi Vi nhìn một lần là không thể cầm lòng được.

“Về nhà ngoan ngoãn làm bài tập.” Lục Đình Trấn nói: "Chú qua chỗ cháu đốc thúc cháu chăm chỉ học bài.”

Chương Chi Vi không chịu, bĩu môi, ra vẻ hụt hẫng ngồi lại chỗ cũ, chăm chú ăn bánh Palmier và bánh tart dừa của cô.

Thật là vô nghĩa.

Có điều Chương Chi Vi vẫn bỏ công bỏ sức, cố gắng vươn lên trong học tập. Lời của Lục Đình Trấn giống như lưỡi câu móc một củ cà rốt, dụ cô ra sức học hành, thuận lợi tốt nghiệp sớm mới có thể thực hiện lời hứa, đứng bên cạnh anh.

Cho dù Lục Đình Trấn có ở đó hay không, Chương Chi Vi cũng học đến tận mười hai giờ khuya, sáu giờ sáng hôm sau đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mắt mũi còn đang lim dim ngồi dậy tiếp tục học bài. Ngay cả chiếc tivi màu mới của Hitachi cũng không thể khơi dậy hứng thú của cô, còn tên nam sinh nào đó hẹn cô đi chơi bóng rổ hay đi bơi...

Cô đều từ chối hết thảy.

Cô không để ý đến chuyện bên ngoài, chuyên tâm đọc sách thánh hiền. Còn chuyện đăng ký trường dĩ nhiên không cần cô đích thân chuẩn bị, Lục Đình Trấn đã giúp cô chuẩn bị những thứ này từ lâu, cô chỉ cần có được bảng điểm đẹp là được.

Đương nhiên, nếu thi không tốt thì cũng không quan trọng, Lục Đình Trấn có cách để đưa cô vào trường học.

Cứ thế cho đến lễ Giáng sinh, Lục Đình Trấn cởi áo vest đi vào nhà, nhìn thấy Chương Chi Vi cởi giày nằm sấp trên sofa đọc sách, anh cúi xuống nhặt giấy rơi tán loạn trên đất, hỏi: “Thằng ất ơ đang đợi dưới lầu là ai?”

Chương Chi Vi đọc sách đến mê muội đầu óc, hoàn toàn không nhớ ra ai đang ở bên dưới, lơ đãng trả lời: “Cháu không biết, chắc là đến xin đồ ăn đây mà.”

Lục Đình Trấn cười: "Ai theo đuổi cháu, cháu cũng đối xử tàn nhẫn như này sao?”

Chương Chi Vi dịch quyển sách đang che mặt mình ra, nhìn anh: "Cháu chỉ đối tốt với chú Lục thôi.”

Lời như thế này không hề làm tòa núi băng dao động, Lục Đình Trấn vẫn thản nhiên như không, cắm cúi nhặt giấy lên: "Nhưng chú lại mong cháu tàn nhẫn.”

Chương Chi Vi thấy không vui, cô đứng phắt dậy, không nói không rằng quăng sách lên trên bàn, xoay người bỏ đi.

Lục Đình Trấn kéo cổ tay cô lại: "Làm gì đấy?”

“Chẳng làm gì cả.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục bảo cháu tàn nhẫn mà, thế thì cháu xuống tìm người ở bên dưới, hỏi anh ta có bằng lòng kết hôn với cháu không.”

Lục Đình Trấn kéo cổ tay cô để cô quay về bên cạnh mình, xẵng giọng: “Vớ vẩn.”

Vành mắt Chương Chi Vi đỏ lên, cô duỗi tay choàng qua cổ anh, áp má lên ngực áo sơ mi của anh, nước mắt rơi xuống tức thì, trông đáng thương vô cùng.

Lục Đình Trấn đứng im không nhúc nhích, chỉ có máu vẫn chảy trong người.

Chương Chi Vi ban nãy vẫn còn phụng phịu càn quấy, giờ đây lại mang dáng vẻ ấm ức. Cô ngẩng mặt lên, gò má vương nước mắt.

Cô cố gắng nhón chân chạm môi lên cằm anh, nói bằng giọng êm ái: “Cháu nào dám làm chuyện vớ vẩn, chú Lục, chú thương cháu nhiều như vậy cơ mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi