NGỌC LỤA VÀNG

Khi xe dừng lại, tài xế trông thấy Lục Đình Trấn hiếm khi lại dìu Chương Chi Vi xuống xe. Chiếc áo dạ rộng rãi khoác trên người cô, làm nổi bật cơ thể mong manh đáng thương. Lúc xuống xe Chương Chi Vi bất cẩn trượt chân một cái, suýt chút nữa đã ngã sõng soài, may có Lục Đình Trấn kịp thời đỡ lấy cô.

Tài xế nghe thấy tiếng động khe khẽ, giống như có thứ gì rơi xuống đất. Ông ta tỏ ra khẩn trương, lo món đồ quý giá nào đó bị đánh rơi. Sau khi nhìn kỹ lại, ông ta chỉ nhìn thấy trong tay Lục Đình Trấn đang cầm một thứ gì đó lóng lánh, chỉ còn mấy hạt châu chìa ra ra bên ngoài từ bàn tay nổi đầy gân xanh.

Là chuỗi tràng hạt, rơi xuống từ trên người Chương Chi Vi.

Tài xế chỉ nhìn một cái, Lục Đình Trấn đã cầm chuỗi tràng hạt, nửa ôm nửa dìu Chương Chi Vi đi. Cô vùi mặt vào lồng ngực Lục Đình Trấn, chân đi không vững.

Chương Chi Vi không thể nào đi đứng ngay ngắn được.

Kỹ thuật của Lục Đình Trấn quá tốt, dễ dàng khiến cô qua lại giữa thiên đường và địa ngục, trên trán rịn mồ hôi lạnh, hàm răng va vào nhau lập cập. Cô sực tỉnh nghĩ đến cặp tình nhân mà cô bắt gặp ở vịnh Đồng La, đột nhiên cô đã hiểu ra phần nào vì sao người phụ nữ kia lại thẹn thùng đến vậy, cũng hiểu hóa ra quá trình ấy không hẳn chỉ nếm trải được toàn niềm đau. Sung sướng dĩ nhiên là có, nhưng còn phải xem người kia có nhẫn nại, có chịu trao cho cô sự dịu dàng hay không.

Lục Đình Trấn của hôm nay rõ ràng rất kiên nhẫn.

Chuỗi hạt châu dính một lớp nước bóng loáng được anh cầm trong tay. Anh dùng lực rất mạnh, dù không có mồ hôi nhưng chuỗi hạt kia vẫn làm lòng bàn tay nóng lên. Trong hơi thở của Chương Chi Vi có một luồng nhiệt, ngưng tụ thành cơn sóng tình run rẩy trong không khí lạnh giá.

Vừa bước vào nhà, vú Trần đã bưng canh lên, tươi cười bảo hai người uống một ít - bà ấy biết hai người đã dùng cơm ở biệt thự nhà họ Lục trên đỉnh núi, nên chỉ hầm một nồi súp thanh đạm. Thấy sắc mặt Chương Chi Vi đỏ bừng, bà đã hỏi thêm mấy câu, Chương Chi Vi lắc đầu: "Không có gì.”

Hôm nay Chương Chi Vi uống canh rất nhanh, uống liên tục hết ngụm này tới ngụm khác. Không biết vì sao, vú Trần thấy cô có vẻ rất gấp gáp. Lục Đình Trấn không uống canh, anh chỉ ngồi ở phía đối diện trên bàn ăn, nhìn Chương Chi Vi uống canh.

Tuy anh không ăn, nhưng ánh mắt như muốn ăn người, muốn xé từng miếng thịt trên người Chương Chi Vi mà nhai rồi nuốt vào trong bụng.

Vú Trần thấp thỏm đứng đó hồi lâu, chợt nghe Lục Đình Trấn gọi bà: “Vú Trần.”

Vú Trần: “Ấy, tôi đây.”

“Phiền vú ra ngoài một chuyến.” Lục Đình Trấn nói: "Tôi để quên đồ ở nhà, vú có thể đi lấy giúp tôi không?”

Vú Trần nhận lời ngay tắp lự, đầu óc bà đơn giản, chủ nhà bảo làm gì thì làm cái đó. Thân là người làm công, nhận tiền làm việc, thứ vô dụng nhất chính là cái đầu thông minh.

Cửa được khép lại, Chương Chi Vi còn chưa uống hết canh, Lục Đình Trấn đã đẩy ghế đứng dậy, bóp cổ ép cô ngẩng đầu lên. Trong miệng vẫn còn hạt sen chưa kịp nuốt xuống đã bị Lục Đình Trấn giành mất. Người như anh, đừng nói là dùng chung chén bát, mà ngay cả đũa cũng phải dùng đồ mới. Cảm giác ngạt thở càng ngày càng rõ, Chương Chi Vi chỉ biết mở to mắt, tham lam ngắm nhìn Lục Đình Trấn. Cô ở dưới còn anh ở trên, hàng mi anh đen như trời sao, dày như áng mây âm u.

Hơi ấm trong lòng bàn tay anh, dòng máu chảy xuôi trong những đường gân xanh gồ lên, mái tóc xoăn dày đen láy, thoang thoảng hương gỗ mun.

Sắp không thở được nữa, Chương Chi Vi chỉ phát ra tiếng rên nôn nóng gấp gáp theo bản năng, ngay cả âm thanh này cũng bị Lục Đình Trấn nuốt vào trong bụng. Bàn tay đang đặt trên cổ cô hơi thả lòng, Lục Đình Trấn đưa tay khác vuốt tóc cô.

Cuối cùng anh cũng tách ra.

Ban cho cô không khí để hít thở.

Trước mắt Chương Chi Vi là một khung cảnh mông lung mờ ảo, cô ngồi ngẩn ngơ ở trên ghế, mơ màng nhìn người đàn ông này.

“Ít qua lại với những tên đàn ông kia thôi.” Lục Đình Trấn chạm vào má cô, hỏi: “Sao cháu biết bọn nó không muốn chơi cháu?”

Anh vẫn đang kiềm chế, áo đen quần đen, dù là ở thời điểm nào, Lục Đình Trấn cũng tỏ ra lịch thiệp, mãi mãi là cậu chủ Lục ở tận trên cao.

Lục Đình Trấn đã dưỡng dục cô nhiều năm, chăm sóc cô nhiều năm, những thứ đắp nặn trên người cô đâu chỉ có tiền bạc thôi đâu, mà thậm chí còn có cả tâm huyết.

Chương Chi Vi nghiêng mặt, cắn vào ngón tay anh, liếc mắt nhìn anh, ngữ điệu vừa kiên định vừa dịu dàng.

“Cháu chỉ cần chú Lục.”

Không cần phải nói nhiều.

Tựa như ngọn lửa rơi vào đống củi khô, như quả táo đỏ được con rắn độc hái xuống ở trong Vườn Địa Đàng. Lục Đình Trấn không nói nhiều, vác người lên vai. Vì quá đột ngột không kịp chuẩn bị, Chương Chi Vi đã để lại mấy đường móng tay sâu ở trên áo sơ mi của anh, chỉ nghe Lục Đình Trấn nói: “Chú đã từng cho cháu lựa chọn.”

Đúng thế.

Lục Đình Trấn từng cho cô lựa chọn, một là tiếp tục hưởng thụ sự yêu chiều của anh một cách đường hoàng, làm cô cả nhà họ Lục; Hai là được ăn cả ngã về không, không để ý luân thường đạo lý, người người lên án để làm bà Lục.

Chương Chi Vi đã chọn cái thứ hai.

Có lẽ là vì cô sống cùng A Man một thời gian dài, sâu trong cốt tủy cũng là một con bạc điên cuồng.

Cô cược mình có thể thắng, tin rằng mình nhất định có thể trói được trái tim anh, chỉ cần xua tan mây mù là nhìn thấy ánh trăng.

Chương Chi Vi vững tin là như vậy. Cô ngã nhào vào chiếc chăn lông vũ, cửa gỗ và khung cửa chạm nhau, phát ra một tiếng động nặng nề. Chiếc áo sơ mi pha lẫn sợi đay là một màu đen thuần, được anh cởi ra rồi trùm lên đầu cô, tựa như tầng mây đen nặng nề che khuất đôi mắt. Cô rơi vào trong bóng tối không thể nào diễn tả, như thể rơi vào trong khóm bụi gai, tay và chân đều bị trói lại, gặp phải một sự vướng víu khó chịu. Cô không nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng đốn củi mở đường, ngỡ như là mình đã lạc vào chốn Đào hoa nguyên.

Lục Đình Trấn che miệng cô, cô nghe thấy hơi thở nặng nề của đối phương.

“Vi Vi.” Lục Đình Trấn thì thầm tên cô: "Claire.”

Cô là Chương Chi Vi, không phải Chương Chi Vi (芝薇). Chi Vi là tên anh đặt, Claire cũng vậy.

Chương Chi Vi nói: “Cháu thuộc về chú.”

Vi Vi thuộc về chú Lục.

Chương Chi Vi tin chắc rằng Lục Đình Trấn yêu mình, lần trước đại để là một chuyện ngoài ý muốn, là do men say cộng với sắc đẹp tạo nên một chuyện hoang đường mỹ miều. Lục Đình Trấn vẫn đối xử dịu dàng lẫn yêu chiều cô, yêu đến mức ngay cả khổ sở cũng không muốn để cô nếm trải. Chương Chi Vi từ từ hít thở, trong bóng tối cô đã nắm bắt được một đám đom đóm với chấm sáng yếu ớt, từ từ sáng bừng lên. Dương như chúng mang theo một ngọn đèn lồng nhỏ như chùm pháo hoa nổ, dần dần tụ lại thành một chùm sáng chói lóa, nở bừng trước mắt và trong đầu cô.

Sau đó Lục Đình Trấn duỗi tay cầm tay cô, tay còn lại bịt miệng cô.

Trăng khuyết xuyên tầng mây, cầu vồng nối tới mặt trời.

Lúc này Lục Đình Trấn mới sửa soạn ăn bữa khuya ngày hôm nay.

Trong lúc đắm chìm họ chẳng hề hay biết cơn mưa giông đổ xuống liên miên chẳng dứt. Có lẽ là mây mang theo hơi nước trên biển. Lúc chạy vào trong nhà, trời bỗng đổ mưa rào, vú Trần vội vội vàng vàng lấy món đồ mà Lục Đình Trấn muốn, khi quay lại căn hộ thì cũng đã là một tiếng sau.

Lục Đình Trấn và Chương Chi Vi đều không có ở trong phòng khách, đèn nhà vẫn sáng, chén sứ mà Chương Chi Vi vừa ăn rơi xuống đất, ngay cả chiếc thìa cũng gãy đôi. Vú Trần xót của, khẽ thở dài một tiếng tiếc rẻ. Lúc cúi xuống nhặt, bất thình lình nghe thấy tiếng tiếng gỗ ma sát nặng nề, cùng tiếng rên rỉ “ưm a”. Vú Trần không khỏi chấn động, vẻ mặt hoảng hốt, bà từ từ đứng thẳng dậy, đứng trên nền nhà sáng bóng mà hoảng hốt bất an.

Đây là...

Âm thanh vẫn chưa chấm dứt, động tĩnh nặng nề như muốn dỡ cả căn nhà, khiến vú Trần đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Bà nhặt chiếc muỗng gãy lên, cắn răng tiến lên trước một bước, giẫm phải nước súp sền sệt, tấm thảm lông trắng đẹp đẽ đã bị súp lầm bẩn, vú Trần xót của, cúi xuống nhìn mới bừng tỉnh ngộ.

Bà lại nhớ đến cảnh tượng lúc Chương Chi Vi đến tìm bà vào ngày mưa gió sấm sét.

“Hầy... nghiệp chướng...”

Vú Trần lặng lẽ thở dài, lấy cái nút nhét vào tai, khom lưng cúi đầu, lẳng lặng thu dọn mảnh sứ vỡ và tấm thảm dính bẩn.

Đột nhiên, bà lại nghĩ đến câu hỏi kỳ lạ của tài xế.

Bà nhận ra người đó, biết anh ta là người đi theo Lục Đình Trấn, tên là Trương Minh Tư, người xung quanh đều gọi anh ta là lão Tứ.

Trong đêm mưa, khi xe của họ về tới nơi, trong khoang xe tĩnh lặng, lão Tứ có vết sẹo do súng gây ra nằm gần da đầu.

Anh ta hỏi vú Trần: “Bà có nhìn thấy cô chủ Chương Chi Vi qua lại gần gũi với người lạ mặt nào không?”

Bà đã trả lời thế nào nhỉ?

Bà đáp: “Cô chủ quen nhiều bạn bè, tôi cũng không biết có hay không.”

- -

Chương Chi Vi đã mơ một giấc mơ rất dài.

Cảnh tượng trong mơ là mấy năm cô vừa tới nhà họ Lục, ông chủ Lục thương cô, bà Lục cũng quý cô, Lục Đình Trấn thường xuyên mua những món đồ chơi về lấy lòng cô.

Ngay cả vú Trương suốt ngày nhắm vào cô, lúc đó cũng ôm cô chạy quanh biệt thự nhà họ Lục, để cô cưỡi lên cổ mình, bế cô chạy khắp mọi nơi.

Từ khi nào mọi chuyện thay đổi một cách tinh vi?

Chương Chi Vi còn nhớ mang máng ngày giỗ của bố nuôi A Man, dựa theo quy tắc, ông chủ Lục cho người đưa cô đi thắp hương - Đáng lẽ ông phải đích thân đi cùng Chương Chi Vi, nhưng đáng tiếc những chuyện vụn vặt đã quấn lấy đôi chân của ông, khiến ông không thể đi được, đành ủy thác cho người trung thành đáng tin cậy đưa cô đi.

Chương Chi Vi nhớ người mà ông chủ Lục cử đi trên mặt có vết sẹo do dao, tay phải đeo bao tay, buông thõng ở bên hông trông như chi giả. Từ đầu chí cuối, Chương Chi Vi không nhìn thấy anh ta nhấc tay lên lần nào.

Sau khi xong việc, người đàn ông đó nhìn trừng trừng vào cô bằng ánh mắt căm ghét, quay đầu sang bên nhổ một bãi nước bọt.

Kể từ đó, ông chủ Lục và bà Lục vẫn đối xử tốt với cô như cũ, nhưng dường như đã có sự thay đổi. Chương Chi Vi còn ít tuổi nhưng trời sinh đã tiếp xúc với vô số hạng người, độ nhạy cảm cao khiến cô cảm nhận được sự thay đổi về thái độ của mọi người, trong đó rõ nhất chính là vú Trương.

Khi Chương Chi Vi vươn tay đòi vú Trương bế, bà ta lùi ra sau mấy bước, lạnh nhạt nói: “Cô chủ, tôi còn đang bận, cô đi tìm người khác mà chơi.”

Kể từ đó bà ta không bao giờ bế Chương Chi Vi nữa.

Người duy nhất không thay đổi thái độ là Lục Đình Trấn, anh vẫn mang những món quà nhỏ về dỗ dành cô, mua những bộ váy đẹp đẽ cho cô, tung cô lên thật cao...

Sau đó.

Chương Chi Vi mở bừng mắt ra.

Cơn mệt mỏi ghê gớm khiến cô mở mắt ra cũng thấy tốn sức, ý thức cuối cùng còn sót lại là cảnh Lục Đình Trấn bảo cô nằm sấp xuống. Cô tựa vào chiếc gối màu lục sẫm, đắp tấm chăn lụa thật cùng màu giống như chìm vào trong vùng biển xanh thẫm. Rèm cửa được kéo kín mít, nắng không thể chiếu xuyên qua khiến căn phòng chìm trong bóng tối, nhìn không rõ cảnh vật.

Chương Chi Vi chống hai tay, ngồi thẳng dậy, nghe thấy giọng của Lục Đình Trấn: “Tỉnh rồi?”

Tiếng khớp xương va vào nhau vang lên.

Chương Chi Vi hít một hơi, nói: “Chú Lục lại nói mấy câu vô nghĩa rồi.”

Không dậy chẳng lẽ đang mộng du?

Cô không rõ bây giờ là lúc nào, chỉ nheo mắt nhìn qua hướng đó, nhìn thấy Lục Đình Trấn áo mũ chỉnh tề ngồi trên chiếc sô-pha cách đó không xa. Mái tóc xoăn, gương mặt anh tuấn như tượng tạc. Anh không hút thuốc, nhưng lúc này lại cầm một điếu, cúi đầu ngửi mà không châm thuốc, cúi cùng vẫn nhét trở lại trong bao thuốc đặt trên bàn.

Chương Chi Vi không biết anh kiếm thuốc lá ở đâu ra, bây giờ vẫn thấy hơi lạnh, cô choàng tay ôm vai, hắt hơi một cái.

Lục Đình Trấn nói: “Sau này e là không thể tiếp tục làm chú cháu được nữa rồi.”

Chương Chi Vi nhìn anh không rời mắt: "Đều được hết.”

Lục Đình Trấn gác tay lên bàn, anh nói: “Nói ra không hay, trước khi cháu tốt nghiệp, ngoài mặt chúng ta vẫn giống như trước đây.”

Chương Chi Vi sáng mắt.

Dĩ nhiên là cô hiểu ý của Lục Đình Trấn, ngoài mặt thì vẫn giống như trước, nhưng bên trong thì...

Cô nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, ngồi ngay ngắn lại, hân hoan hỏi anh: “Cháu có thể ở bên chú mãi mãi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi