NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Diệp Linh Cẩm không phát hiện, mình thật ra cũng rất xấu xa.

"Ai?" Tiểu Hồ Tử ngẩng đầu lên.

"Lừa gạt. . .. tiếp tục lừa gạt cho ta. . . . Lên trên đường cái lừa gạt cho ta. . . . . ." Nói xong, Diệp Linh Cẩm quay đầu đi, dưới ánh trăng, bóng lưng hết sức tự nhiên.

Sau khi trêu chọc Tiểu Hồ Tử xem bói xong, Diệp Linh Cẩm thấy trong lòng tốt hơn nhiều. "Tìm vui vẻ ình trên sự đau khổ của người khác" những lời này vẫn còn tác dụng .

Diệp Linh Cẩm không tiếp tục đi trên đường cái mà đi vòng qua bên một con sông. Nếu là những con sông khác, sợ khắp nơi đều là thuyền hoa. Con sông này, có lẽ là ở gần gia đình giàu có thích yên lặng, mới không có bị lây nhiễm ồn ào.

Diệp Linh Cẩm ngồi ở bờ sông, một tay chống cằm nhìn về phía đối diện con sông ngẩn người.

Sau lưng, chợt có người đi đường, đi ngang qua.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào mặt hồ, gió đêm thổi tới, mặt hồ nổi lên con sóng, ánh trăng dần dần lan ra, nhuộm thấm khắp nơi, chảy vào trong tim Diệp Linh Cẩm.

Gió thổi bay bay chiếc váy xanh mặc trên người nàng. Nàng nhớ lại rất nhiều sự việc, suy nghĩ rất nhiều, cũng từ chối rất nhiều.

"Là nàng?"

Nghe sau lưng có tiếng động, Diệp Linh Cẩm không suy nghĩ nữa, quay đầu lại nhìn nhưng bị người ta gõ mạnh một cái, trước mắt trở nên mờ mờ, cuối cùng mất đi ý thức.

……………………………………………………………………………..

Tiểu viện Bùi gia, trong một căn phòng . . . . . .

Địch Tinh nhàm chán cầm thanh sắt khiêu ngọn đèn nói: "Bùi Lâu Tuấn nói, lúc cứu Diệp Linh Đoạn ra, ngoại trừ một vài sát thủ thì không gặp phải kẻ đáng nghi nào …. Nhưng mà lại vô tình trúng độc ….."

"Chậc, chậc …." Địch Tinh sờ sờ lên cằm, nói: "Vô tình trúng độc …. Cái này ta cũng có kinh nghiệm ……" Dứt lời nhìn Nhan Nhiễm Y một chút.

Nhan Nhiễm Y nhìn Địch Tinh cười cười thân thiện, nói: "Địch huynh còn muốn thử một chút hay không . . . . . ."

"Có lẽ, trong đó có người là cao thủ dụng độc ……" Quan Hoán Chi tỉnh táo phân tích. "Bùi Lâu Tuấn võ công rất cao, có thể trong lúc hắn vô tình bị hạ độc, đối phương bất kể là võ công hay công phu dụng độc đều không thấp. . . . . ."

"Đây cũng là một manh mối, trong võ lâm hiện nay, có thể làm được thế không nhiều lắm …." Địch Tinh nói.

"Đúng vậy. . . . . ." Quan Hoán Chi gật đầu một cái, nhìn Nhan Nhiễm Y, "Cái này không phải nói Nhan huynh . . . . . ."

Nhan Nhiễm Y cầm lấy bình trà rót ình một ly, nhẹ nhàng hớp một cái, nói: "Dĩ nhiên. . . . . ."

Mọi người trầm mặc một hồi. . . . . .

"Ai …. Các ngươi nói. . . . . . Nếu như hai chuyện này có liên quan …… Người này nếu biết dụng độc và người mấy năm trước ở Liễu Thành để lại phương thuốc luyện đan có thể là cùng một người không?"

Quan Hoán Chi trầm ngâm. "Điều này có thể có khả năng …….". Phía sau vụ án Diệp gia dường như có một thế lực rất lớn.

"Chỉ sợ Quan huynh nhận được vụ án khó giải quyết. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn hơi có chút hả hê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi