NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Xem bói?" Diệp Linh Cẩm dừng bước, nhìn sang, chỉ thấy một nam nhân có hai nhúm râu nhỏ đang cười với nàng. Tâm tình Diệp Linh Cẩm hiện rất không tốt, vì vậy nàng cười xấu xa mà bước thẳng đến ngồi đối diện với Tiểu Hồ Tử.

"Đại tiên khỏe . . . . . ."

"Rất tốt, rất tốt. . . . . ." Tiểu Hồ Tử thấy cô nương này coi hắn như Thần Tiên thì hết sức hài lòng liền làm ra dáng vẻ tiên nhân.

Diệp Linh Cẩm chỉ vào cằm hỏi: "Đại tiên, bầu trời này người ở trong cung nào?"

“Hả?” Tiểu Hồ Tử sững sờ, đáp lại: "Thiên Cơ không thể tiết lộ được …."

Diệp Linh Cẩm làm bộ hiểu ý gật gật đầu. Tiểu Hồ Tử hài lòng vê râu mép của mình. Nhưng vẻ mặt Diệp Linh Cẩm thần bí nhìn Tiểu Hồ Tử rồi ngoắc ngoắc ngón tay.

"Hả?" Tiểu Hồ Tử đến gần.

"Đại tiên a …… Nguyên hình của ngươi là gì?" Diệp Linh Cẩm lấy tay bịt miệng lại.

"À?”

Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm …như ra hiểu. "Ngươi không nói, ta biết" ?

"Bầu trời này a. . . . . . Mỗi Thần Tiên đều cưỡi ngựa, Thái Thượng Lão Quân cưỡi bò a. . . . . . Có một vòng thép, vũ khí gì cũng có thể thu. Văn Thù Bồ Tát cưỡi Sư tử xanh, Phổ Hiền Bồ Tát cưỡi voi trắng, Nguyên Thủy Thiên Tôn cưỡi sư tử chín đầu cũng rất lợi hại. . . . . . Còn có Địa Tạng vương Đế Thính, cái gì cũng có thể nghe được. . . . . ."

"A, ….." Tiểu Hồ Tử gật đầu một cái, tiếp tục duỗi cái đầu.

Chờ cả nữa ngày nhưng không nghe được đoạn kế tiếp, Tiểu Hồ Tử ngẩng đầu.

"Tại sao không nói nữa?"

"Muốn nghe?"

Tiểu Hồ Tử gật đầu một cái.

"Đưa đầu qua đây".

Tiểu Hồ Tử ngoan ngoãn đưa đầu qua. "Ai u ……." Trên đầu một hồi đau đớn, hắn lập tức rụt trở về.

Diệp Linh Cẩm nắm tóc của hắn, kéo hắn đi qua, tiếp tục gõ. "Đại gia ngươi để cho ngươi làm thần tiên hả? Khi dễ bà cô ngốc phải không? Dễ gạt phải không? Có tin hay không lão nương đem Tiểu Hồ Tử ngươi tóm lấy?"

Tiểu Hồ Tử xin tha: "Đừng, đừng, đừng …… bà cô, ta sai rồi. . . Ta sai rồi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm buông tay, khoanh trước ngực, nói: "Ngươi biết sai rồi hả?"

"Ta sai là không nên ở đây lừa gạt bà cô…. lừa gạt trên đầu người trong nghề. . ."

Diệp Linh Cẩm hài lòng gật đầu một cái ….. Nàng đã nhiều năm không có thông minh như vậy rồi, thì ra cảm giác thông minh …… thật đặc biệt sảng khoái…

"Về sau không bao giờ gạt người nữa …. bà cô tha cho ta đi. . . . . ."

Thật ra thì Diệp Linh Cẩm cũng nhìn ra đối phương là một người yếu ớt mới dám khi dễ, nếu là đụng phải người đàn ông vạm vỡ, mạnh mẽ, sớm đã co giò chạy mất rồi.

"Ai nói ngươi sau này không được gạt người hả ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi