NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Không có ai có thể nương nhờ sao. . . . . . Cũng đúng, nàng ở chỗ này ngay cả một gia đình nho nhỏ cũng không có, không có khuynh thành xinh đẹp, không có sắc sảo thông minh. Bạch y đại hiệp làm sao sẽ tới cứu một ngốc tử.

Đau đớn trên cổ tay đã chiếm hết tất cả giác quan của nàng, nàng đã không thể thấy được các cô nương cùng phòng xung quanh.

Giữa phòng đặt một bàn cơm. Mặc dù không có khẩu vị, Diệp Linh Cẩm vẫn cố miễn cưỡng vươn tay trái cầm ăn một chút. Người là sắt, cơm là thiết a. . . . . .

Sau đó, Diệp Linh Cẩm vừa mơ mơ màng màng.

Loáng thoáng, vài tiếng huyên náo xôn xao trước mặt đánh thức Diệp Linh Cẩm. Khẽ mở mắt, ngọn đèn dầu rất sáng, bóng người lắc lư.

Giờ phút này nàng không chỉ đau ở cổ tay, hơn nữa bởi vì mất máu mà suy yếu, bụng cũng bắt đầu quặn đau rồi, tất cả đau đớn khiến cho nàng chảy mồ hôi lạnh.

"Lâm viên ngoại. . . . . . Còn không khoanh tay chịu trói. . . . . ."

"Mọi người đứng yên không được cử động, các ngươi vào lục soát. . . . . ."

Có người tới cứu rồi hả ? Ánh mắt Diệp Linh Cẩm sáng lên.

Mấy cô nương cùng phòng nghe thấy động tĩnh, vì vậy hô to lên.

Cuối cùng, bọn họ rốt cuộc bị tìm được.

Diệp Linh Cẩm nhìn thấy một nhóm người vọt vào, còn có Nhan Nhiễm Y một thân thanh y. Nhất thời giống như nhìn thấy người thân, Diệp Linh Cẩm tựa vào góc tường chảy ra nước mắt.

Đi cùng với hắn chính là Vi Đăng.

Mơ mơ màng màng, Diệp Linh Cẩm được Nhan Nhiễm Y bế lên. Giờ phút này nàng bởi vì vui sướng, đau đớn, không có cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa không thể nào để một cô nương như Vi Đăng tới ôm nàng.

Bên tai ồn ào, cảnh tượng không ngừng biến hóa, đợi đến cuối cùng rốt cuộc yên tĩnh lại, Diệp Linh Cẩm nhận ra , rốt cuộc đã trở lại khách sạn.

"Nha. . . . . . Công tử. . . . . ."

"Thế nào?" Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm nghiêng đầu nhìn Vi Đăng đang đỏ mặt.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, đối thoại của bọn họ khá rõ ràng truyền vào tai Diệp Linh Cẩm.

"Ách. . . . . . Công tử, người, người trước tiên nên đặt Diệp tiểu thư xuống đi." Vi Đăng tiếp tục đỏ mặt nói.

Nhan Nhiễm Y kỳ quái nhìn Vi Đăng một chút, để Diệp Linh Cẩm nằm trên giường. Diệp Linh Cẩm chạm được giường cố gắng lặng lẽ mở mắt, thấy Nhan Nhiễm Y một thân thanh y, sau đó. . . . . . Nhan Nhiễm Y thật nhiễm y rồi.

Mặt của Diệp Linh Cẩm đỏ bừng lên, trong lòng kêu rên: tại sao lại như vậy, thì ra lời nói kỳ quái của Vi Đăng là bởi vì cái này này.

Vừa nằm xuống, một cái chăn đã bay tới trùm lên trên người nàng, bao gồm đầu. Diệp Linh Cẩm lúc này vô cùng cảm tạ Vi Đăng đã giúp nàng có thể núp ở trong chăn đỏ mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi