NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, nói: "Cô nương một mình quản lý nhiều tin tức như vậy, còn phải đi lại trong giang hồ, chắc là rất mệt mỏi".

Bách Hiểu mỉm cười, nói: "Diệp cô nương nhìn như vậy nhưng đây chỉ là thói quen thôi".

Trong lòng Diệp Linh Cẩm rất bội phục Bách Hiểu, một cô gái yếu đuối lăn lộn trong chốn giang hồ đánh giết giết vẫn thuận buồm xuôi gió, làm sao có thể là dựa vào thói quen để giải quyết.

"Nhan công tử bị bọn Quan Hoán Chi hoài nghi thôi. . . . . ." Bách Hiểu nhìn về phía trước nói.

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái. "Rất nhiều manh mối dường như có người cố ý dẫn dắt. . . . Nhưng đoán không ra tại sao lại muốn nhằm vào Nhan Nhiễm Y …" Nói tới đây, Diệp Linh Cẩm nhíu nhíu mày.

"Diệp cô nương rất quan tâm đến Nhan công tử. . . . . ." Bách Hiểu cười nói.

Diệp Linh Cẩm mỉm cười.

"Điểm này là làm cho người ta khó hiểu, Diệp cô nương bảo Nhan công tử cẩn thận chút thì tốt hơn. . . . . ." Bách Hiểu cười nói nhưng có chút lơ đễnh. Rất nhiều chuyện, căn bản không cần nàng quan tâm. . . . . .

"Bách Hiểu cô nương. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nhìn vẻ mặt có chút mất mác của Bách Hiểu.

"Ừ?" Bách Hiểu thu hồi ánh mắt mất mác, phe phẩy cây đàn hương.

"Ta. . . . và Nhan Nhiễm Y. . ." Diệp Linh Cẩm không biết có nên nói cho nàng biết hay không.

Thật lòng nàng muốn cho Bách Hiểu hết hy vọng, nhưng nếu vì tình bằng hữu, nàng nghĩ nên nói chuyện này cho cô ấy biết, cũng muốn để cho cô ấy sớm cắt đứt ý nghĩ này đi.

"Ta biết. . . . ." Bách Hiểu phe phẩy cây quạt ngắt lời. Cây quạt đàn hương che khuất nụ cười có chút chua xót, nàng không muốn để cho người khác nhìn ra.

"Bách Hiểu cô nương. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cũng cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Một cô gái như Bách Hiểu vậy, trong lòng khó chịu cũng sẽ không biểu hiện ra như nàng.

Bách Hiểu mỉm cười, nói: "Không có gì … Diệp cô nương không cần lo lắng …"

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, cảm thấy mặc dù bây giờ Bách Hiểu rất cứng rắn nhưng thật ra lại giống như cô gái đã bị mất hết lạc thú. Hai người theo đuổi suy nghĩ riêng trong lòng mình, yên lặng một hồi cho đến khi có một nha hoàn tìm Bách Hiểu.

Bách Hiểu đứng dậy, đem cây quạt đàn hương vắt bên hông, ánh mắt trở nên thông minh, lanh lợi như ngày thường.

"Diệp cô nương, ta có chuyện đi trước …. Nói với Nhan công tử, bảo hắn phải cẩn thận, thuận tiện xem xét lại chuyện đã xãy ra, xem có chút manh mối nào hay không. Chuyện ta đồng ý, một hai ngày nữa sẽ có kết quả".

Diệp Linh Cẩm cũng đứng dậy, gật đầu một cái nói: "Ta biết rồi. . . . . . nếu có chuyện thì ngươi đi trước vậy. . . . . ."

Bách Hiểu nhìn đi nơi khác một chút rồi xoay người rời đi. Nhan Nhiễm Y cũng đã thức dậy. . . . Diệp Linh Cẩm xoay người trở vào trong sân đã nhìn thấy hắn, toàn thân mặc quần áo tím, nghiêng người dựa cửa.

Hắn đến đây lúc nào?

"Chào buổi sáng. . . . . ."Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào gương mặt Nhan Nhiễm Y, anh tuấn đẹp hơn so với bất kỳ cảnh sắc nào trong viện.

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái nói: "Ừ. . . . . ."

Thật ra bây giờ trong lòng nàng có chút lo lắng, khi nàng nói cho Bách Hiểu biết quan hệ giữa nàng và Nhan Nhiễm Y, có một nữa là lòng riêng, không biết Nhan Nhiễm Y có nghe được không, trong lòng có ý kiến gì với nàng không.

Nhan Nhiễm Y ngáp một cái, nói: "Đêm qua ta ngủ không được ngon giấc. . . . . ."

"Hả?" Diệp Linh Cẩm nhìn hắn. Đêm qua hắn cũng ngủ không ngon sao? Nhan Nhiễm Y đưa tay vẫy vẫy nàng. Diệp Linh Cẩm vẻ mặt ngơ ngác đi đến, đây là muốn làm gì?

Nàng vừa đi vào liền bị Nhan Nhiễm Y kéo vào trong ngực, cằm của hắn đặt trên vai nàng. "Trong ngực thiếu ngươi, ngủ không ngon. . . . . ." Nhan Nhiễm Y mỉm cười, giọng nói rầu rỉ.

Diệp Linh Cẩm vừa nghe, mũi có chút nóng lên, trong lòng ấm áp, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Ta, ta. . . . . . Cũng thế. . . . . ." Thói quen này thật là đáng sợ, nàng đã quen bị Nhan Nhiễm Y tìm cách trêu chọc, mặc dù là giữa ngày hè nhưng vẫn quen nằm ngủ trong vòng ngực ấm áp của Nhan Nhiễm Y.

Hai ngày sau, Bách Hiểu mời Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm đi qua.

"Có kết quả sao. . . . . ." Đi vào, Nhan Nhiễm Y liền hỏi nhưng giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp làm cho người ta cảm thấy hắn căn bản không gấp gáp. Không biết từ lúc nào Diệp Linh Cẩm bắt đầu có thói quen khi người khác nói chánh sự là nàng ngoan ngoãn ngồi yên một bên, trong lòng chợt có ý nghĩ châm chọc chính mình.

Bách Hiểu mời hai người ngồi xuống, sau đó nói: "Chuyện Liễu Hồng Định có chút manh mối, điều tra thêm một chút là có thể phát hiện ra nhưng chuyện tranh chấp Trường Sinh Dẫn năm đó, đã qua lâu rồi, người thì chết kẻ thì thoái ẩn, không thể điều tra ra được”.

Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái. Bách Hiểu lại nói: "Nhan công tử, sự kiện năm đó không phải cha ngươi đã tham dự sao, tại sao không trực tiếp hỏi hắn?"

Diệp Linh Cẩm chợt nhớ tới có lần Nhan Nhiễm Y đã nói lý do rồi. Nhan Nhiễm Y có chút bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, rrồi quay lại, nói: "Cha ta đã cắt đứt liên lạc với ta, xem ra đúng lúc phải về nhà một chuyến . . . ."

"Các ngươi đi về cũng được . . . Chuyện Liễu Hồng Định ở đây, ta còn muốn điều tra thêm một thời gian nữa. . . . . ." Bách Hiểu rút cây quạt đàn hương bên hông ra, phe phẩy, che khuất đi nửa gương mặt.

Diệp Linh Cẩm đang suy nghĩ bốn chữ "Về nhà một chuyến" … sau khi đến thế giới này, nhất là sau khi Diệp gia bị giết hết, Diệp Linh Cẩm vẫn không có nhà. Hơn nữa lần này về, xem như là nàng dâu xấu xí đến gặp cha mẹ chồng sao. . . . . .

Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái.

Bách Hiểu đè nén nổi buồn, bỏ cây quạt đàn hương xuống, tiếp tục nói: "Đằng sau chuyện của Diệp gia liên quan ngày càng nhiều đến ngươi, hơn nữa ta có cảm giác dần dần nhắm vào Nhan công tử. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm cũng có loại cảm giác này. chuyện Diệp gia, Nhan Nhiễm Y bị hiềm nghi, trước đó là bắt cóc thiếu nữ cũng liên đến Nhan Nhiễm Y, bởi vì Nhan Nhiễm Y đã cung cấp manh mối, bây giờ hắn lại bị gán lên đầu tội giết một viên ngoại ở Lăng Thành.

Chuyện này thật không đơn giản. Tại sao nhắm vào Nhan Nhiễm Y.

Nhan Nhiễm Y trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nói: "Cảm ơn cô nương, ta sẽ cẩn thận. . . . . ."

"Đều là bạn bè, cám ơn cái gì …làm như vậy có vẻ xa lạ". Bách Hiểu trừng mắt nhìn hắn. Nhan Nhiễm Y mỉm cười, nói: "Ta còn nợ cô nương một nhân tình, hôm nay lại để cho cô nương bị cuốn vào chuyện phiền toái lớn như vậy. . . . . ."

"Đừng nói như vậy, bạn bè là bạn bè, tiền bạc ta còn không có thu . . . Huống chi, ta nhúng tay vào chuyện này, có thể lấy được tin tức nhiều hơn, ngày sau buôn bán mới có lợi …Nói không chừng kiếm được một khoản lớn". Nàng nói tự nhiên.

"Tiền bạc dĩ nhiên sẽ không thiếu ngươi . . . . . ." Nhan Nhiễm Y ôn hòa nói. Diệp Linh Cẩm cảm thấy, Nhan Nhiễm Y thật sự xem Bách Hiểu là bạn bè, giống như Quan Hoán Chi và Địch Tinh.

"Các ngươi. . . . . . Chuẩn bị khi nào thì đi?" Bách Hiểu hỏi.

Nhan Nhiễm Y liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm nói: "Hai ngày nữa thôi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm dùng ánh mắt tố cáo Nhan Nhiễm Y đã tự ý quyết định, trong lòng gầm thét, rốt cuộc nàng đồng ý đi lúc nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi