NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Nhan Tương thu hồi ánh mắt, cười cười nói: " Quả nhiên là con gái của Sương nhi, dáng vẻ cũng không tệ lắm...............Các ngươi nhanh chóng thành thân đi.................."

Thành thân? Thiếu chút nữa Diệp Linh Cẩm đã nhảy dựng lên, làm sao lại có thể quyết định đơn giản như thế..............Hiện tại nàng hoàn toàn không hiểu tình hình là như thế nào nữa rồi.

Hiện tại chỉ hy vọng Nhan Nhiễm Y đừng có động kinh như phụ thân của hắn.

Nhưng mà............Trên thực tế, Nhan Nhiễm Y đã thừa kế nửa phần động kinh của phụ thân hắn..............

"Được............." Nhan Nhiễm Y gọn gàng linh hoạt trả lời đúng một chữ.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy chính mình vừa bắt đầu bước vào một cái bẫy.............Cái gọi là về nhà gì gì đó hay đến đế đô giả ngốc gì gì đó hơn nửa đều đã được thiết kế..............

Nhan Tương gật đầu, để lại một câu: "Đi theo ta...............Gặp mặt mẹ ngươi đi................." Rồi quay đầu đi thẳng.

Diệp Linh Cẩm bị cặp cha con này dọa đến mức sửng sốt.

"Đi thôi. . . . . ."

Không biết từ lúc nào mà Nhan Nhiễm Y đã đi đến trước mặt nàng, vươn một bàn tay ra.

Diệp Linh Cẩm theo quán tính mà đưa tay ra.

Nhan Nhiễm Y cười ôn như đưa theo đi theo Nhan Tương ra ngoài.

Diệp Linh Cẩm nhẹ nhàng kéo Nhan Nhiễm Y, Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu nhìn nàng.

Nhan Tương ở trước mặt nàng nói những chuyện xấu hổ, giờ nàng chỉ có thể đưa mắt trừng Nhan Nhiễm Y, nhưng mà Nhan Nhiễm Y không biết là không hiểu thật hay không mà chỉ mờ mịt cười với nàng rồi tiếp tục nhìn về phía trước..........

Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cắn khăn tay...............

Phía sau Ngọc Nhiễm là ba viện và một cái sân, phía trước phía sau đều có không ít nha hoàn và người hâu, cảnh trí mỗi chỗ đi qua liếc nhìn một cái đều cảm thấy nhạt nhẽo không có gì lạ, nhưng càng nhìn lại càng cảm thẩy tinh tế mà biến hóa. Thậm chí Diệp Linh Cẩm còn cảm thấy cực kỳ có cảm giác quen thuộc không nói ra được, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ lạ.

"Là thiếu gia. . . . . . Thiếu gia đã trở lại. . . . . ."

Phía trước, một giọng nữ thanh thúy vang lên.

"Vi Đăng.............. Mấy ngày nay ngươi có bị cha mẹ ta lăn qua lăn lại không?" Nhan Nhiễm Y mỉm cười nói.

Thì ra là người ra rời đi khá lâu - Vi Đăng.

Vi Đăng che miệng nhìn Nhan Tương rồi chớp mắt chuyển đề tài: "Đây không phải là Diệp cô nương sao.............."

"Đổi dần cách xưng hô là thiếu phu nhân đi.............." Nhan Tương nói.

Vi Đăng nhìn Nhan Nhiễm Y cười nói: "Lúc trước lão gia phu nhân bảo ta trở về, ta cũng không vui vẻ gì. . . . . . Nhưng nghe nói là vì chung thân đại sự của thiếu gia . . . . . ." Giọng nói kéo dài.

Lúc này Diệp Linh Cẩm mới hiểu, đột nhiên Vi Đăng rời đi không phải là có việc gì gấp mà là bởi vì hai vị Nhan gia biết đến sự tồn tại của con gái Liễu Như Sương, tiện thể tạo cơ hội cho nàng ở cùng Nhan Nhiễm Y.............

Cặp cha mẹ này có cách nghĩ tiên tiến thật............Diệp Linh Cẩm xấu hổ.

"Ôi. . . . . . Nhiễm Y đã trở lại sao. . . . . ."

Mấy người còn đang chuẩn bị đi vào trong nhà, thì thấy một một người phụ nữ cực kỳ hứng thú tiêu sái đi ra.

Chỉ thấy người phụ nữ bước trên đường những bước đi phóng khoáng, không giống cách những phu nhân cổ đại khi đi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, mặc dù không có dáng vẻ dịu dàng nhưng lại có một lại phong tình, mái tóc đen tuyền được búi lại, toàn thân áo váy màu vàng nhạt, diện mạo mà có thể sinh ra Nhan Nhiễm Y như vậy thì đương nhiên cũng là một mỳ nhân.

Đây có lẽ chính là mẫu thân của Nhan Nhiễm Y - Hạ Vân.

"Mẹ.........." Nhan Nhiễm Y cong cong môi nói, không nói không vội khác hẳn so với Hạ Vân.

Hạ Vân đi lên vỗ vỗ vai Nhan Nhiễm Y bĩu môi nói: "Làm gì mà cả ngày đều giữ dáng vẻ như vậy? Trừ bỏ nụ cười dối trá thì không có cái khác sao.................Đều là học theo cha ngươi............"

Diệp Linh Cẩm nghe xong, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng bội phục Hạ Vân.

"Đã rõ, thưa mẹ.............." Nhan Nhiễm Y vẫn tác phong nhanh nhẹn như cũ.

". . . . . ."Hạ Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lập tức lục soát ở trong đống người hỏi: "Con ta, con dâu ta đâu. . . . . . Mau chạy ra đây để cho ta nhìn xem. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm yên lặng không lên tiếng, trong lòng châm chọc: đừng nhìn, những người đàn ông bà đã nhìn thấy cũng có thể sinh.............

"Chậc chậc. . . . . . Đây chắc là Cẩm nhi đúng không. . . . . ." Hạ Vân đi đến trước mặt Diệp Linh Cẩm, nhéo nhéo mặt nàng. "Rất mềm mại, dáng vẻ xem ra còn hơn cả Liễu Như Sương!"

Tuy rằng nói Liễu Nhu Sương như vậy nhưng trên khuôn mặt Hạ Vân không biểu lộ chút nào sự chán ghét, ngược lại còn mang theo ý cười, nhìn Diệp Linh Cẩm bằng ánh mắt thương tiếc.

"Đi với ta một chút.............Cùng bà bà này vào trong ngồi một chút............." Nói xong thì cầm bàn tay còn lại không cầm mứt quả của Diệp Linh Cẩm đi vào trong đại sảnh.

Những người khác đi theo sau.

thì ra nhà này đều đã quen này .

Nhan Tương và Hạ Vân ngồi ở ghế chủ nhà, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm ngồi bên cạnh, Vi Đăng đứng một bên hầu hạ.

"Cẩm nhi..............Tại sao lại không nỡ bỏ cây mứt quả trên tay xuống......" Hạ Vân nói.

Diệp Linh Cẩm rất muốn nói là vì phải lập tức tiếp thu lượng tin tức lớn đến như vậy nên quên không giải quyết.

Nàng nhìn mứt quả trong tay, rồi quay đầu ngơ ngác nhìn Hạ Vân nói: "Mứt quả. . . . . . Ăn ngon!" Sau đó ha ha cười.

Vốn dĩ để khiến cho Hạ Vân ghét bỏ nàng nhưng ai biết được Hạ Vân chỉ cười cười nói: "Cẩm nhi ngốc như vậy thật tốt, ta càng nhìn càng thấy thích............" Nói xong thì liếc nhìn Nhan Nhiễm Y.

". . . . . ." Lẽ nào gia đình này đều đã quá thông minh cho nên cần người ngốc ngếch đến để điều hòa sao?

"Cẩm nhi ngốc nhưng vẫn hiểu được tâm ý của ta..............." Nhan Nhiễm Y cười, ôn nhu sờ đầu Diệp Linh Cẩm: "Vẫn phải đa tạ phụ thân mẫu thân lúc đó đã tác hợp cho chúng ta.............."

Diệp Linh Cẩm biết từ "Tác hợp" này để chỉ bọn họ gọi Vi Đăng trở về để Nhan Nhiễm Y một mình mang theo nàng, còn có một lần dùng bồ câu đưa tin nữa.

Hạ Vân thấy lời nói của Nhan Nhiễm Y rất hay, che miệng cười nói: "Đúng vậy . . . . . . Lúc trước chúng ta phái xuất môn đi cứu Cẩm nhi vốn là có mưu tính sâu xa thôi. . . . . . Chàng nói xem có phải hay không?"

Nhan Tương ngồi bên gật đầu nói: "Phu nhân nói phải..........."

Hạ Vân hài lòng nhìn Nhan Tương cười.

nghe bọn họ nói chuyện Diệp Linh Cẩm có cảm giác là Nhan Nhiễm Y và cha mẹ hắn đang đấu pháp với nhau.

"Phụ thân và mẫu thân không ở trong núi vắng vẻ trái lại lại đến đế đô................. Nhìn Ngọc Nhiễm quả là không sai, cũng rất tiêu diêu vui vẻ.............." Nhan Nhiễm Y ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ nghe lời.

Nhan Tương nhìn Hạ Vân rồi sau đó gật đầu, rất ít khi Nhan Nhiễm Y nói ra những lời hay.

"Đế đô là mảnh đất phồn hoa, có làng chơi, thanh lâu, kỹ quán, mỹ tửu, cái gì cũng là tốt nhất..........." Giọng nói Nhan Nhiễm Y ôn hòa giống như đang hưởng thụ, sau đó cố tình kéo dài ngữ điệu.............

"Hắn dám......." Hạ Vân đập bàn.

Dường như Nhan Nhiễm Y cố tình không nghe thấy tiếp tục nói: "Đế đô văn hóa hưng thình, tài tử tuấn kiệt, vương hầu vương tướng, đương nhiên phong thái khí độ những nam tử ở các vùng khác làm sao theo kịp............"

"Hả.........." Khóe miệng Nhan Tương mở rộng, trong giọng nói đã có một tia cảnh cáo nguy hiểm.

Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm đã hiểu những lời nói của Nhan Nhiễm Y, ngay cả cha mẹ mình cũng có thể chơi đùa.......╮tuy nhiên trong lòng nàng cũng cảm thấy công bằng hơn nhiều.............Nàng không phải là người duy nhất...............Địch Tinh cũng không phải là người duy nhất..............

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi