NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Trong lòng Diệp Linh Cẩm đang vô cùng chờ mong được nhìn thấy chân tướng nổi lên trên mặt nước nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.......

Không khí trong phòng lúc này có chút cứng nhắc.

"Sắc trời không còn sớm nữa, mọi người trở về phòng tắm gội rồi đi ngủ đi........." Hạ Vân nói.

Hai cha con Nhan Tương gật đầu.

Nhan Nhiễm Y không trực tiếp đưa Diệp Linh Cẩm về phòng mà đưa Diệp Linh Cẩm đi dạo một lúc trước.

Dưới ánh trăng mùa hè dường như đặc biệt sáng ngời, trong bụi cỏ truyền đến tiếng ve kêu, gió thổi ôn hòa thổi bay bay tóc bọn họ. Hai người sóng vai đi bên nhau lẳng lặng hưởng thụ sự yên lặng của đêm mùa hè.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm có chút cảm động, nàng biết Nhan Nhiễm Y đưa nàng đi dạo là muốn nàng giải sầu, nếu không thế thì trong một lúc phải tiếp thu lượng tin tức lớn như vậy, khẳng định trong đêm nay nàng không ngủ được.

Bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y dừng bước nhìn vào Diệp Linh Cẩm. Dưới màn trời xanh đậm điểm đầy sao cùng với ánh trăng phía sau hắn tạo thành một vòng thật đẹp: "Sau khi vụ án kết thúc..........Chúng ta thành thân đi.........Ở đây luôn......." Tuy rằng Nhan Nhiễm Y cười nói nhưng nghe giọng điệu của hắn có thể thấy đây là sự thật.

Nhìn hắn, Diệp Linh Cẩm thường xuyên ngây người, bởi vì hắn có dáng vẻ giống một hoa công tử, cũng có đôi khi, khi thay đổi góc độ, thay đổi hoàn cảnh thì hắn lại cho nàng cảm giác hoàn toàn khác......

Giờ phút này Nhan Nhiễm Y cho nàng cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.......

"Được........" Diệp Linh Cẩm đồng ý nói.

Thật ra nàng không cần phải do dự, trên thế giới này những thứ nàng có thể nhận thức được rất ít, nếu không có Nhan Nhiễm Y không những lo chuyện ăn ở mà còn giúp nàng giải quyết phiền toái thì nàng có thể sống lâu được như vậy sao........ Nếu sau này Nhan Nhiễm Y mặc kệ nàng thì không biết nàng nên làm cái gì bây giờ......

Cho nên, nếu gặp được một người đàn ông tốt như vậy thì vẫn nên gả đi......

Nhan Nhiễm Y nghe xong nở một nụ cười ôn nhu, hôn lên trán nàng một cái rồi ôm nàng vào trong ngực.......

Diệp Linh Cẩm thỏa mãn cười cười, nhắm mắt lại. Sau này, nhà của Nhan Nhiễm Y cũng chính là nhà của nàng, người nhà của Nhan Nhiễm Y cũng chính là người nhà của nàng............Nàng không chỉ có mẹ kế hơn nữa còn có cả chồng.......

Ở một góc nào đó trên nóc nhà......

"Ai, thật tốt........Nhìn tiểu tử này cười...........Thực sự không ngờ hắn lại cảm thấy hạnh phúc như vậy......." Hạ Vân trốn trong lòng Nhan Tương nói.

Nhan Tương nhíu mày, cúi đầu nói: "Cực kỳ hâm mộ sao?"

Hạ Vân ngượng ngùng cười chuyển đề tài nói: "Nói ra Cẩm nhi không phải là một đứa ngốc thì thật tiện nhi cho tiểu tử này..........tuy nhiên chúng ta vẫn sẽ tiếp tục giả vờ không biết........ Nhìn Cẩm nhi giả ngốc vẫn rất thú vị."

Nhan Tương gật đầu bày tỏ đồng ý, nhất định phải chơi đùa thật vui với con dâu, sau đó nói bổ sung: "Con gái của Như Sương sao có thể là một đứa ngốc được chứ......"

Hạ Vân giương mắt trừng hắn: "Đúng vậy, đúng vậy nha, sư muội ngươi là đẹp nhất rồi......."

"Lại ghen cái gì. . . . . ." Nhan Tương ôm Hạ Vân, "Đi thôi. . . . . . Con dâu nhất định sẽ có. . . . . . Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi. . . . . ." Nói xong, "Vù" một cái, trên mái đã không thấy ai nữa rồi.

Hai người hưởng thụ sự im lặng một lúc xong thì Nhan Nhiễm Y cúi đầu nói: "Đi thôi...........Ta đưa ngươi đi ngủ........"

Diệp Linh Cẩm rời khỏi lòng Nhan Nhiễm Y hỏi: "Hả? Ngươi muốn đi đâu?" Rõ ràng bọn họ ở cùng một gian phòng.

Nhan Nhiễm Y thích thú nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ ta đem căn phòng kia thành như vậy...........Trừ phi ngươi muốn bắt đầu từ đêm nay cố gắng sinh cháu cho họ bế........."

Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Nhan Nhiễm Y cười cười, cầm tay nàng nói: "Đi thôi. . . . . ."

Sau giờ ngọ ngày hôm sau, không biết Nhan Nhiễm Y vội vàng cái gì, Diệp Linh Cẩm một mình ngồi nhàn rỗi nên tùy ý đi lại trong tòa nhà một chú. Nhan Tương và Hạ Vân cũng không biết đang ở đâu, nàng thật sự rất chán nên đi ra Ngọc Nhiễm.

"Bà chủ.......Y phục của ngươi kiểu dáng thật sự mới mẻ..........."

"Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Ngày đó Vương phu nhân thấy được quần áo của ta còn hỏi. . . . . ."

Một đám phu nhân líu ríu nói.

Chỉ thấy Hạ Vân che miệng cười nói: "Các vị phu nhân đều là khách quý của chúng ta đương nhiên y phục cũng là độc nhất vô nhị.......Hơn nữa các vị phu nhân trời sinh đã có khí chất, mấy bộ y phục đó chẳng qua chỉ để làm đẹp mà thôi......."

Vài vị phu nhân nghe xong cười ha hả không ngừng, có thể thấy là vô cùng vui vẻ.

"Các vị phu nhân đừng quên giới thiệu ọi người tiểu điếm của chúng ta......... Các vị giới thiệu người đến đây chúng ta sẽ giảm giá cho......" Hạ Vân tiếp tục nói.

Giảm giá? Diệp Linh Cẩm cảm thấy đây là một từ ngữ hiện đại....... Chẳng lẽ nó đã được bắt đầu lưu hành từ thời cổ đại này sao? Việc buôn bán của Hạ Vân cũng rất giống với hiện đại......

Diệp Linh Cẩm đi vào Ngọc Nhiễm, thấy Hạ Vân giống như một thương nhân đang trò chuyện với mấy vị phu nhân, cách nói chuyện khéo léo đưa đẩy khiến người nghe cảm thấy lâng lâng.

Ai có thể tưởng tượng được Nhan Tương danh chấn giang hồ năm đó sau khi thoái ẩn giang hồ nhiều năm lại cùng phu nhân mình đến đế đô để kinh doanh, ai có thể tưởng tượng được người phụ nữ nói chuyện khéo léo trước mắt này thật ra là phu nhân của Nhan Tương......

Cuộc sống thật là kỳ diệu......

Diệp Linh Cẩm lại đi về phía trước, đi ngang qua một cái phòng nhỏ, nàng nhìn vào bên trong, Nhan Tương đang ngồi bên trong, đó là phòng thu chi. Hắn đang ở phòng thu chi nghe báo cáo sổ sách.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy buồn cười, nếu người trong giang hồ biết Nhan Tương đang ngồi trong phòng thu chi nghe báo cáo sổ sách, đối chiếu sổ sách thì không biết sẽ biểu hiện như thế nào.

Bọn họ trải qua sự kiện Trường Sinh dẫn lớn như vậy, trải qua đấu tranh chém giết rồi cuối cùng mới nhận ra, bình thường phải quan tâm một chút việc nhỏ cuộc sống gập ghềnh của hai vợ chồng thì mới đúng là cuộc sống, sự yên lặng như thế mới đúng là cuộc sống đích thực. Những thứ này, có lẽ nếu không trải qua gió tanh mưa máu, âm mưu đấu tranh của người với người thì không thể hiểu được.

"Nán lại phù hoa lãng nhụy đều tận bạn kèm quân độc u"

Diệp Linh Cẩm không tự chủ giương khóe miệng cười cười, nhẹ nhàng rời khỏi, trở về phía sau.

"Con dâu. . . . . . Con dâu. . . . . ." Không biết từ lúc nào Hạ Vân xuất hiện phía sau nàng, gọi nàng.

Diệp Linh Cẩm nhớ rõ Nhan Nhiễm Y bảo nàng trước tiên cứ giả ngốc, vì thế tiếp tục giả ngốc, ngây ngốc quay đầu nhìn nàng.

Dường như Hạ Vân rất quý nàng, thực sự coi nàng là con dâu, đi lên giữ tay nàng nói: "Ngoan..........Gọi mẹ chồng, không, gọi mẹ đi, mẹ chồng có vẻ không quen tai lắm......."

Nhanh như vậy đã gọi mẹ rồi sao? Hai vợ chồng họ thực sự không ngại con trai mình cưới một người con dâu ngốc ngếch sao? Diệp Linh Cẩm không hiểu.

"Ngươi là con gái của Như Sương thì vốn dĩ nên làm con dâu ta........" Hạ Vân giải thích nghi ngờ của nàng.

Thì ra là như vậy......... Nói thế thì lần đầu tiên Nhan Nhiễm y gặp nàng hẳn sẽ cực kỳ ghét nàng, tự nhiên lại bắt mình cưới một kẻ ngốc....... Rốt cuộc Diệp Linh Cẩm cũng hiểu trước kia hắn không quan tâm đến nàng, từ sau khi Vi Đăng rời đi hắn mới không thể không chăm sóc nàng.

╮( ̄▽ ̄" )╭ nói cũng đúng, làm gì có người nào mà bị cha mẹ bắt cưới một kẻ ngốc lại cảm thấy dễ chịu được. Tuy nhiên Diệp Linh Cẩm có chút đắc ý, nói như vậy, xem ra mình đã dùng mị lực của chính mình chinh phục Nhan Nhiễm Y.

Hạ Vân thấy Diệp Linh Cẩm không nói gì, nở nụ cười hòa ái hướng dẫn từng bước: "Ngoan. . . . . . Con dâu. . . . . . Gọi mẹ đi. . . . . ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi