NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Mẹ. . . . . ."Giọng nói Diệp Linh Cẩm không có bất kỳ khác thường nào, nhưng trong lòng có chút xấu hỗ.

Hạ Vân nghe gật đầu liên tục, nói: "Ừ. . Ngoan . . Rất hợp ý ta, rất hợp ý ta!"

"Đi. . . . . . Mẹ dẫn ngươi đi chung quanh một chút. . . . . . Thuận tiện nói cho ngươi một chút chuyện của Nhiễm Y. . . ." Hạ Vân nhiệt tình lôi kéo nàng nói.

"Thằng nhóc Nhiễm Y này là ông cụ non, lúc còn rất nhỏ đi học không chịu chú ý, thật không biết học cho ta hay là học cho cha hắn. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm oán thầm, dù sao khẳng định không phải là học cho ngươi . . . . .

Hạ Vân thoạt nhìn tương đối cởi mở, nhịn không được lời nói.

Hạ Vân cũng không chờ Diệp Linh Cẩm lên tiếng, liền nói tiếp: "Thằng nhóc này, năm tuổi đã bắt đầu không thích gần gũi với ta . . . . . Ta muốn ôm hắn, hắn cũng không cho, nhắc tới cảm thấy rất khó chịu. . . . ."

Diệp Linh Cẩm có thể tưởng tượng bộ dáng không được tự nhiên của Nhan Nhiễm Y, thiếu chút nữa không khỏi bật cười.

"Có một lần ta hỏi hắn tại sao, đứa bé khác thích gần gũi mẹ còn hắn thì không, kết quả hắn nói, ôm cha sẽ tức giận. . . . . . Lúc ấy ta không biết nên nói cái gì cho phải. . . ." Hạ Vân nhớ lại trước kia, cười nói.

Diệp Linh Cẩm vẻ mặt vẫn ngơ ngác nhưng trong lòng đã sớm cười đến đấm bàn rồi. Nhìn bộ dạng Nhan Tương, chính xác sẽ tức giận, nhìn Nhan Nhiễm Y, cũng chính xác sẽ nói ra lời như vậy.

Lúc Diệp Linh Cẩm sắp nghĩ lung tung, Hạ Vân chớp mắt một cái, nói: "Con dâu, ngươi biết. . . ở đây, mỗi nam nhân đến độ tuổi nhất định sẽ phải cái ấy ấy rồi . . ."

Giọng nói Hạ Vân nhẹ nhàng nhưng lập tức Diệp Linh Cẩm nghe xong liền hiểu ngay. Che mặt lại, quả nhiên mình không trong sáng . . . . . .

"Rất nhiều nam nhân khi còn bé bắt đầu gần gũi nha hoàn, đến một độ tuổi nhất định, nha hoàn sẽ cùng nam nhân đó làm chuyện ấy rồi, sau đó chờ nam nhân đó cưới vợ, nha hoàn kia liền thuận nước đẩy thuyền làm vợ lẻ. . . . . ." Nói tới đây, Hạ Vân dừng lại nhìn Diệp Linh Cẩm một chút.

Chuyện Hạ Vân nói, trước kia Diệp Linh Cẩm cũng đã xem qua trong sách, trong Hồng Lâu Mộng cũng có nói đến, nghe đến đây, Diệp Linh Cẩm không nhịn được bắt đầu nghĩ lung tung. Sau đó, một cái tên chợt hiện lên trong đầu của nàng …… Vi Đăng.

Không phải đâu. . . . . . Diệp Linh Cẩm không muuốn mình suy nghĩ lung tung nhưng nàng càng nghĩ lung tung. . . . . . Hạ Vân cố tình lại dừng lại chỗ này không nói tiếp, giống như đang ám chỉ điều gì.

Hạ Vân nhìn lên trời một chút, bỗng nhiên nói: "Ôi chao, ta quên, vợ Lý tướng quân hẹn ta tới thử quần áo, ta đi trước a … Con dâu, ngươi tự đi chơi thôi. . . . ." Nói xong liền đi mất.

Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm đau buồn, rất muốn kéo Hạ Vân trở lại nói cho rõ ràng…..ngộ nhỡ Vi Đăng thật sự cùng Nhan Nhiễm Y làm qua chuyện ấy . . . . . Sau này nàng ta lại muốn làm vợ lẻ thì làm sao bây giờ. Cứ như vậy, Diệp Linh Cẩm một mình suy nghĩ, buồn bực suốt cả buổi chiều.

Đến lúc ăn cơm, nàng vẫn mất hồn mất vía, cũng may là nàng đang giả bộ ngây ngô, người khác cũng không quá chú ý.

"Thiếu phu nhân. . . . . . mời cô uống nước. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm vừa ngẩng đầu lên thấy Vi Đăng đang nhìn mình cười, Diệp Linh Cẩm giật mình, ngã ra sau, lại quên mất cái băng ghế không có chỗ dựa lưng, cứ như vậy ngã xuống.

Thật may Nhan Nhiễm Y bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy thắt lưng nàng.

"Làm sao vậy … Cẩn thận một chút. . ." Nhan Nhiễm Y dịu dàng đỡ Diệp Linh Cẩm dậy, nói.

Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y, có mấy lời rất muốn hỏi hắn nhưng nơi này không tốt lắm, đành thôi, cố nén khó chịu trong lòng.

Hạ Vân che miệng mỉm cười, nói: "Con dâu, ngươi cẩn thận một chút …"

Nhìn thấy Hạ Vân, Diệp Linh Cẩm liền nghĩ tới lời bà ta nói lúc chiều, nàng cũng không có lòng dạ nào mà ngồi uống trà, cũng may không quá lâu, Hạ Vân kêu mệt, cùng Nhan Tương đi ra, Nhan Nhiễm Y liền dẫn Diệp Linh Cẩm trở về phòng của bọn hắn.

"Có tâm sự?" Mới vừa vào trong phòng, Nhan Nhiễm Y liền dừng lại hỏi.

Quả nhiên bị nhìn ra rồi. . . . . . Diệp Linh Cẩm thở dài, ngồi vào trên băng đá, tay chống cằm nhìn Nhan Nhiễm Y. Nhan Nhiễm Y cũng đi tới ngồi xuống, nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện. Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y từ trên xuống dưới một lần nữa.

"Thế nào .." Nhan Nhiễm Y hỏi, dáng vẻ không chút nào mất tự nhiên khi bị nhìn. Người như vậy, cho dù là không mặc quần áo, dáng vẻ vẫn bình tĩnh ung dung cũng có thể làm cho người ta có cảm giác có mặc quần áo.

"Ngươi đã làm qua chuyện ấy chưa . . ." Diệp Linh Cẩm mở miệng hỏi.

"Hả?" Không biết hắn nghe không hiểu hay là giả bộ không hiểu.

"Nhìn bộ dáng ngươi như vậy cũng không giống là đã làm qua chuyện ấy. . . . ." Diệp Linh Cẩm nhớ lại lúc trước ở Trương gia, hai người hôn nhau, kỹ thuật của Nhan Nhiễm Y rất thuần thục, nàng lại lầm bầm lầu bầu.

Nhan Nhiễm Y vẻ mặt vô tội cười, hỏi: "Chuyện gì. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nhíu nhíu mày, cũng không biết Nhan Nhiễm Y giả bộ hay thật là không biết, vì vậy rối rắm tìm từ, nói: "Là vầy … Nói thí dụ như, cha ngươi và ngươi mẹ, muốn sinh ra ngươi, trước đó nhất định phải trãi qua một quá trình … Chuyện ấy chính là chỉ quá trình này . . ." Diệp Linh Cẩm cũng không được tự nhiên.

Nhan Nhiễm Y nghe xong, khóe miệng cong lên, hỏi: "Vì sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này? sợ thành thân đêm đó kỹ thuật của ta không tốt?"

Diệp Linh Cẩm vừa nghe xong, hận không đem tảng đá đập hắn.

"Ngươi nghĩ nhiều quá … Ta chính là muốn hỏi …. Muốn hỏi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm rối rắm suy nghĩ một lát cũng không tìm được từ chính xác có thể biểu đạt ý tứ của nàng, sau đó bất đắc dĩ thở dài một cái, nói: "Ai. . . . . . Thật ra thì ta muốn hỏi là. . . . . . nha đầu Vi Đăng có phải là người thông phòng của ngươi hay không? Các ngươi đã làm chuyện ấy rồi phải không?" Hỏi xong một hơi trong lòng cũng thoải mái rất nhiều.

So với vẻ mặt rối rắm của Diệp Linh Cẩm, Nhan Nhiễm Y bình thản ung dung, khẽ mỉm cười, đáp: "Nếu như mà ta nói là đúng thì sao?"

Diệp Linh Cẩm trừng mắt nhìn hắn, sau đó hít một hơi thật sâu, khạc ra, nói: "Coi như là cũng không còn biện pháp … Ta nhiều lắm là nhìn xấu hỗ một chút, ngươi muốn nạp nàng làm thiếp?" Những lời này mặc dù là nghi ngờ nhưng giọng nói Diệp Linh Cẩm cũng không phải đơn giản nghi ngờ, nàng kéo dài chữ cuối cùng, là có ý nói: Nếu ngươi nói đúng vậy thì cũng đừng nghĩ ta sẽ gả cho ngươi. . . . .

Nơi nào đó trên nóc phòng, có một đôi vợ chồng. "Ngươi kêu ta tới là nhìn chuyện này?" Nhan Tương nhíu mày.

Hạ Vân vẻ mặt nhìn có chút đắc ý, nói: "Đúng vậy a, chiều hôm nay ta cố ý nói như vậy, chính là muốn xem con dâu cãi nhau thế nào, thằng nhóc này sợ là sẽ không dễ chịu rồi !"

Nhan Tương nhìn bà ta một cái, tiếp tục nhìn trong sân, trong miệng nói: "Thằng nhóc kia không dễ cịu? Ta xem không nhất định là vậy. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y cười nhìn nàng. Dáng vẻ hắn không chút nóng nảy, nhìn bộ dạng Diệp Linh Cẩm có chút tức giận. "Ngươi thật ra nói chuyện a. . . . . ."

"Cha mẹ ta xem Vi Đăng như con gái, ngươi nói họ sẽ cho phép con gái và con trai của mình làm chuyện ấy sao . . . . Hơn nữa …." Nhan Nhiễm Y mỉm cười nhìn nàng, "Có một người vợ kiêm con nuôi săn sóc, thêm nữa một mình ta sao chịu nổi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi