NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một lúc, khóe miệng mang theo ý cười không rõ, biết rõ Diệp Linh Cẩm không thể làm gì nữa thì hắn mới chậm rãi nói ra: "Được................Đi ngủ......."

Ngoài cửa sổ, thì ra đã rời đi, nghe thấy bên trong phòng tiếng động lớn như thế nên Diệp Linh Cẩm dừng động tác, sau đó đợi đến khi Nhan Nhiễm Y và Địch Tinh cùng đi vào, rùng mình một cái.

Bên ngoài gió thổi rất lớn, vẫn nên về phòng là tốt nhất ( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >)

. . . . . .

Chỉ chớp mắt ba ngày đã qua, bốn người Nhan Nhiễm Y lại tiếp tục lên đường, lần này bọn họ dựa theo lộ trình đã định trước, chuẩn bị đi qua Liễu Thành, Đan Thành, rồi Mạt Thành.

Liễu Thành vẫn tiều tụy như cũ.

Nhìn dân chúng Liễu Thành vẫn như mấy tháng trước, trong lòng bốn người không cảm thấy dễ chịu, cho nên bọn họ không dừng chân lại Liễu Thành mà tiếp tục đi tiếp.

Ban đầu khi ở Liễu Thành Nhan Nhiễm Y vẫn là mẹ kế của nàng, Quan Hoán Chi vẫn là một người tâm khí cao ngạo chỉ nghĩ đến việc muốn làm một thiếu niên thần bổ trừ gian diệt ác, Địch Tinh thì vẫn là một tên trộm, mà hiện giờ............... Mọi người ít nhiều đều đã thay đổi. Trong lòng Diệp Linh Cẩm thở dài.

Đến Đan Thành, bọn họ tùy ý tìm một khách điếm nghỉ lại một đêm rồi rời đi, bởi vì Diệp Linh Cẩm suy nghĩ cả nửa ngày nên quyết định không quấy rầy Diệp Linh Đoạn, có một số việc, nếu nàng là tỷ tỷ thì nên để nàng giải quyết.

"Lam sao vậy................" Nhan Nhiễm Y đi vào phòng, ấm áp hỏi.

Diệp Linh Cẩm lắc lắc đầu thở dài: "Ta luôn có cảm giác cảnh còn người mất............."

Nhan Nhiễm Y nghe xong, môi khẽ cong lên đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy bờ vai nàng nói: "Nhưng mà bên cạnh ngươi..............vẫn còn người không thay đổi............."

Trong lòng ê ẩm, Diệp Linh Cẩm dựa đầu lên trên người Nhan Nhiễm Y..............Đúng vậy, ít nhất thì mẹ kế của nàng vẫn như vậy.

"Ta muốn đi gặp một người............." Diệp Linh Cẩm nói.

Nhan Nhiễm Y cười cười nói: "Chung Sách. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm gật đầu. Không biết vì sao, nàng không muốn gặp Diệp Linh Đoạn, không muốn gặp Bùi Lâu Tuấn mà lại chỉ muốn đi gặp cái tên "ca ca" hờ kia. Tuy rằng chỉ ở cùng Chung Sách có vài ngày nhưng tình cảm mà hắn dành cho Bách Hiểu khiến nàng vô cùng cảm động, mà người đàn ông xinh đẹp giống như một đóa hoa trong địa ngục này vẫn đối xử với nàng rất đúng mực.

Trên giang hồ có muôn vàn nữ nhân, nếu không quý trọng cơ hội gặp mặt thì sẽ càng lúc càng cách xa, sau đó lẽ lãng quên nhau trên giang hồ......

"Được.............Tối hôm nay, ta đưa ngươi đi.........." Nhan Nhiễm Y nói.

Đến lúc chạng vạng, Nhan Nhiễm Y nói với Quan Hoán Chi nói bọn họ muốn đi, Quan Hoán Chi không nói gì, đó chính là đồng ý.

Vì thế Diệp Linh Cẩm và Nhan Nhiễm Y lặng lẽ đi đến phân đường của Kinh Phong lâu ở Đan Thành.

"Chúng ta đến tìm Chung Sách, làm phiền thông báo một tiếng.............." Diệp Linh Cẩm nói.

Hai thủ vệ nhận ra là Diệp Linh Cẩm, là người mà lâu chủ truyền mệnh giết, nhưng trời cao hoàng đế xa, mà Chung Đường chủ của bọn hắn lại là người không thể động vào, vẫn nên thôi thì hơn...........

Một người trong đó trả lời: "Đường chủ không có ở đây."

"Không có ở đây? Vậy khi nào thì hắn trở về?" Diệp Linh Cẩm hỏi.

"Không biết. Đường chủ có việc, hai tháng trước đã đến Lịch Thành, nhưng vẫn chưa trở về. . . . . ."

Hai tháng trước đã đi rồi sao?

Lịch Thành. . . . . . Bách Hiểu. . . . . . Một người nửa tháng trước vừa gặp chuyện không may......

Diệp Linh Cẩm nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, cũng vừa đúng lúc Nhan Nhiễm Y nhìn về phía nàng.

Dựa vào sự si tình của Chung Sách với Bách Hiểu thì Diệp Linh Cẩm đoán sự kiện kia không phải do Chung Sách làm, có lẽ...........Chung Sách đến để cứu Bách Hiểu?

"Vậy xin hỏi Chung Đường chủ đã có chút tin tức gì chưa..........." Nhan Nhiễm Y nho nhã lễ độ hỏi.

Hai người liếc nhìn nhau rồi lắc lắc đầu.

"Đã làm phiền hai vị, nếu Chung Đường chủ không ở đây vậy thì chúng ta xinh cáo từ trước, ngày khác sẽ quay lại.........." Nhan Nhiễm Y chắp tay, sau đó đưa Diệp Linh Cẩm rời đi.

"Dù thế nào ta cũng cảm thấy chuyện của Chung Sách.............có quan hệ với Bách Hiểu............." Trên đường đi Diệp Linh Cẩm cau mày nói.

"Hả....."

Diệp Linh Cẩm cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ là............nhờ giác quan thứ sáu của phụ nữ mà nàng cảm thấy như vậy.

"Dựa theo đạo lý mà nói thì Chung Sách rời đi lây như vậy thì sẽ phải có liên hệ với phân đường ở Đan Thành.............Một tên sát thủ của một tổ chức lớn như vậy mà hắn không sợ có người nhân lúc hắn không ở Đan Thành mà đoạt đi hay sao............." Nàng tiếp tục phân tích.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng cười không nói gì.

DIệp Linh Cẩm có chút xấu hổ nhìn về phía hắn hỏi: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao..........." So với nàng, Nhan Nhiễm Y thông minh hơn rất nhiều, chút suy nghĩ nhỏ bé có thể làm hại bọn họ nên nàng không dám nói bậy, bị hắn nhìn nên càng không có tự tin.

Nhan Nhiễm Y cười, vừa đúng lúc đi qua một người bán hàng rong mứt quả, Nhan Nhiễm Y mua một chuỗi đường hồ lô đưa cho nàng nói: "Nói rất đúng, đây là phần thưởng cho ngươi.........."

". . . . . ." Diệp Linh Cẩm tiếp nhận mứt quả.

Trong vòng nửa năm nay được ăn quá nhiều, Diệp Linh Cẩm nhìn quả màu hồng sáng bóng này không há nổi miệng, hơn nữa mứt quả còn liên quan quá nhiều đến chuyện nàng phải giả ngốc.

Nàng nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, vốn dĩ định dùng ánh mắt kháng nghị rằng mình không thích mứt quả nhưng lại phát hiện hắn đang kéo nàng đi về phía trước, ánh mắt nhìn về phương xa, có vẻ khá đăm chiêu............

Nhìn dáng vẻ này của Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm cũng không định quấy rầy hắn, đành phải ngoan ngoãn cầm mứt quả đi theo sau.

"Có lẽ thật sự Bách Hiểu đã được Chung Sách cứu..........." Nhan Nhiễm Y nhìn về phía, cong cong môi, bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi thứ xung quanh dường như trở nên nhẹ nhàng hơn. Còn một chút nữa thôi thì mặt trời lặn xuống sau ngọn núi, dường như cũng không biểu trưng ột buổi chiều thê lương mà là một ngày mai có thể có những tia hy vọng mới.

Diệp Linh Cẩm biết, nhiều ngày nay trong lòng hắn luôn có một tảng đá đè nặng, cuối cùng thì cũng nhẹ nhàng đi một chút. Tuy rằng bình thường hắn luôn có thái độ không quan tâm nhưng nếu thật sự Bách Hiểu xảy ra chuyện gì thì có lẽ hắn sẽ phải áy náy suốt đời.

Trở về khách điếm, Quan Hoán Chi và Địch Tinh đang chờ bọn họ ăn cơm chiều.

"Nhanh như vậy đã về rồi sao..........." Địch Tinh đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, giọng nói cũng giống như thường ngày.

Quan Hoán Chi nhìn bọn họ một cái rồi nói: "Ăn cơm đi..........."

Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Ăn cơm chiều xong, Nhan Nhiễm Y kể lại chuyện nghe được ở Kinh Phong lâu cho hai người bọn họ, hơn nữa còn nói ra suy đoán của mình và Diệp Linh Cẩm.

"Ai! Đừng nói là thật sự là khả năng như vậy nha............" Sau khi nghe xong Địch Tinh nắm cằm trầm mặc một lúc rồi nói.

Nhan Nhiễm Y nhìn về phía Quan Hoán Chi nói: "Quan huynh, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Trên mặt Quan Hoán Chi vẫn không có biểu cảm gì nhưng bàn tay thì gõ lên mặt bàn theo tiết tấu rồi chậm rãi nói: "Cũng có khả năng..............Hy vọng thật sự là như vậy..........Nếu thật sự được Chung Sách cứu thì không biết chừng không lâu nữa bọn họ sẽ tìm đến chúng ta, đến lúc đó thì chúng ta có thể biết được rõ ràng chân tướng mọi việc rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi