NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Nàng ngẩng đầu hoảng sợ nhìn hắn. Hắn không có che mặt, tóc chỉnh tề buộc ở phía sau, một đôi mắt sâu không thấy đáy, mang trên mặt nụ cười ấm áp, được xưng tụng là phong thần tuấn lãng.

"Mặc dù đã tới chậm nhưng vẫn còn người còn sống." Hắn quan sát nàng.

Chẳng lẽ không phải là hung thủ? Mà là tới giúp một tay?

Diệp Linh Cẩm nghĩ tới nghĩ lui một hồi, người này tuy không tới giết nàng, nhưng cũng không thể tùy tiện tin tưởng, vẫn là tiếp tục đóng kịch thôi.

"Oa. . . . . ." Diệp Linh Cẩm lập tức khóc lên, ngọng nghịu nói: "Phụ thân, mẫu thân, Đại Hoàng, màu đỏ, không để ý tới Cẩm nhi rồi. . . . . ."

Tử Y nam nhân bị nàng dọa sợ hết hồn."Ngươi chính là cái ngốc tử, khụ, Diệp Linh Cẩm?"

"Hu hu hu hu. . . . . . Đại Hoàng!" Ngốc Tử? Diệp Linh Cẩm trong lòng cười ha ha một chút. Mặc dù không có hiểu rõ tại sao tử y nam tử này đến, nhưng hôm nay, Diệp Linh Cẩm trừ giả bộ đáng thương để đeo dính lấy hắn, cũng không còn lựa chọn khác.

"Đại Hoàng là chó của ngươi sao?" Tử y nam nhân, cũng chính là Nhan Nhiễm Y, hỏi. Tên thô tục như vậy không phải gọi chó thì là gì.

Diệp Linh Cẩm vừa khóc vừa giương mắt trừng hắn, "Ngươi mới là chó! Nàng là nha hoàn của ta! Ngươi ngu sao! Oa oa oa. . . . . ." Dáng vẻ hết sức buồn cười.

Dưới ánh trăng mờ ảo, không thấy rõ vẻ mặt của Nhan Nhiễm Y.

Cư nhiên bị một ngốc tử ghét bỏ rồi.

Nhan Nhiễm Y tiếp tục ôn hòa mà nói: "Ngươi ở đây, ta tiến vào xem một chút." Dứt lời liền muốn đi vào, mới phát hiện vạt áo bị một bàn tay nắm lấy, trên tay mang theo chút nước mắt, có thể có nước mũi.

"Không được! Ưmh. . . . . . Ngươi nếu đi thì ta phải làm thế nào?"

Nhan Nhiễm Y nhìn y phục của mình, lại nhìn Diệp Linh Cẩm khóc giống y như mèo, mỉm cười, sau đó hỏi: "Tại hạ khi nào nói qua muốn dẫn ngươi đi?"

Thấy chết mà không cứu, khốn kiếp! Diệp Linh Cẩm trong lòng thầm mắng mấy chục lần."Oa. . . . . . Người xấu! Kế mẫu!"

Lúc này, trăng sáng tựa hồ lại bị mây che , Diệp Linh Cẩm cũng không nhìn thấy vẻ mặt tử y nam nhân.

Nhan Nhiễm Y suy cho cùng cũng từng trải việc đời , sẽ không cùng ngốc tử so đo."Đi thôi, cùng đi." Tùy ý để Diệp Linh Cẩm lôi kéo y phục của hắn, đi vào.

Diệp Linh Cẩm thật ra không muốn đi vào nữa , thi thể đầy đất đều trở thành ác mộng mỗi đêm trong tương lai của nàng. Nàng tiếp tục nghẹn ngào, tận lực cúi đầu, tầm mắt tránh ra những thi thể kia, nhưng lại không thể để cho tử y nam nhân nhìn thấy.

Nàng đi theo tử y nam nhân đi khắp một vòng. Cảm thấy. . . . . . Tựa hồ. . . . . . Hắn cũng đang muốn tìm cái gì. . . . . .

"Đi thôi! Người của quan phủ sắp tới rồi. Bùi gia sẽ xử lý hậu sự ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi