NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Đột nhiên Địch Tinh kêu lên một tiếng, nói: "Lão tử cũng không muốn tin tên khốn này! Nhưng Nhan Nhiễm Y là một người thông minh, nếu thật sự là hắn, hắn không thể nào nói cho chúng ta biết chuyện hắn từng nhìn thấy phương thuốc Trường Sinh dẫn! Nếu hắn thật sự đi theo Quan Hoán Chi, mang theo ngươi đi, là có ý đồ khác, như vậy lúc này mà nói ra không phải là đang cố ý gây chuyện sao? Hơn nữa nhìn hắn cười, ở nơi nào đó có chút dáng vẻ chột dạ?"

"Nói chung là dạng vẻ ngây ngô của ngươi thật tốt, căn bản không cần để ý cái gì, chỉ cần biết rằng có thịt ăn là tốt rồi."

( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Đáng tiếc là nàng chỉ giả vờ ngây ngô, hơn nữa nàng có cảm giác mình không muốn bị kéo vào chuyện này, dây dưa không rõ với chuyện này.

Tuy nhiên lời nói của Địch Tinh khiến lòng Diệp Linh Cẩm sáng lên một chút. Xem ra Địch Tinh vẫn để ý.

Cho nên......vẫn nên tạm thời tin tưởng hắn? Tuy nhiên lai lịch của hắn vẫn rất khả nghi.

Thuyết phục mình xong, nhất thời trong lòng không có cái gì đè nén, cảm giác ở bụng cũng tốt lên rất nhiều.

Trong phòng trở nên trầm mặc.......

"A!" Bỗng nhiên Địch Tinh vô cùng đau đớn nói: "Lão tử làm cái gì đây không biết! Không có việc gì tự nhiên lại đến tìm kẻ ngốc này để nói nhảm! Mà lại còn nói nhiều như vậy!"

Sau đó, "tăng" một cái đứng lên, bỏ lại một câu: "Đi ngủ sớm chút đi." sau đó tự nói thầm: "Hôm nay lão tử làm sao thế nhỉ." rồi mở cửa sổ lộn ra ngoài.

Ngay lập tức đã không thấy bóng dáng đâu. Chỉ còn cánh cửa sổ không khép lay động, gió thổi vào, cây nến cũng lay động theo.

Diệp Linh Cẩm có chút xấu hổ ( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >). Quả nhiên khi đã đi ăn trộm nhiều, cảm thấy đi ra từ cửa sổ vẫn an toàn hơn so với cửa chính......Khóe miệng Diệp Linh Cẩm cong lên cười cươi, đi tới trước cửa sổ.

Cho dù là ban đêm, gió cuối xuân thổi cũng rất nhu hòa, thổi lên tóc trên trán Diệp Linh Cẩm, thổi cả người nàng khiến nàng cảm thấy hết sức nhẹ nhõm.

Nàng đứng một lát, rồi khép cửa sổ lại, đi ngủ.

Ngày thứ hai.........

Diệp Linh Cẩm vốn không có thói quen dậy sớm, thêm nữa tối hôm qua cô bé quàng khăn đỏ lại ầm ỹ thật lâu, nên hôm nay dậy hơi muộn.

Giờ phút này, nàng đang ngơ ngác ngồi trước gương, vẫn như cũ không còn chút sức lực nào cả, cả người mơ màng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, qua khe hở, như bị bó lại chiếu vào.

"Đông đông đông........." Cửa bị gõ vang, tuy nhiên vẫn như cũ chỉ là gõ tượng trưng mấy cái, không đợi Diệp Linh Cẩm nói gì, cửa đã bị đẩy ra.

Tiếng gõ cửa tượng trưng như vậy, thanh âm cửa bị đẩy ra như vậy, Diệp Linh Cẩm cũng biết là ai.

"Thì ra ngươi cũng đã dậy, làm gì mà ngủ thẳng một phát đến trưa vậy?" Ánh sáng rực rỡ chiếu vào chiếc áo khoác màu xanh trên người Nhan Nhiễm Y.

( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) lại tùy tiện vào khuê phòng của nàng.......Tuy nói là đã gõ cửa, nhưng căn bản không cho nàng đồng ý hay không, trưng ra một dáng vẻ khiêm tốn, lễ độ che lại dáng vẻ thực tế rất bá đạo, động tác rất vô lại, trình độ ác liệt kia không phải Địch Tinh có thể so sánh được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi