NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Dĩ nhiên, ngày thường Diệp Linh Cẩm ngược đãi hắn nhưng hắn lại đối xử với nàng như đối với một cô con gái ngốc. . . điều này cũng không thể ngăn cản ý muốn độc lập của nàng.

Diệp Linh Cẩm hiện tại rất ít yêu cầu cái gì. . . . . . Nhan Nhiễm Y cũng không nói bất cứ điều gì nữa. Rốt cuộc, trải qua mười hai ngày, bọn họ đã tới Đan thành.

Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi cùng Địch Tinh ước hẹn gặp mặt ở một khách sạn, khách sạn này gọi là Đan Phượng khách sạn.

Đến khách sạn, hai người bọn họ lấy danh nghĩa vợ chồng đặt một gian phòng. Sau đó, liền đi tìm bọn Địch Tinh và Quan Hoán Chi.

"Ngốc tử. . . . . . Gần đây, ngươi và Mẹ kế khỏe không?" Bước qua cửa, Địch Tinh liền nhảy tới trước mặt Diệp Linh Cẩm, hỏi.

Diệp Linh Cẩm không nhìn hắn. . . . . .

"Nhan huynh. . . . . ."

"Quan huynh. . . . . ."

Hai người tỏ ý chào nhau.

"Quan huynh, Địch huynh đoạn đường này có được bình yên?" Nhan Nhiễm Y nở nụ cười, hỏi.

Địch Tinh lập tức liền nổ tung. "Hừ hừ. . . . Còn hỏi chúng ta có bình yên không? Những tên kia đuổi theo ngốc tử cứ đi theo chúng ta, các ngươi thì tốt rồi, ngồi thuyền từ từ đến . . . . . ."

Nụ cười trên mặt Nhan Nhiễm Y càng tăng thêm: "Cực khổ Địch huynh rồi… " Ngoài miệng nói vậy, nhưng chắc trong lòng không hề có thành ý.

Địch Tinh trừng mắt liếc hắn một cái. "Dừng".

"Dù sao Địch huynh đi theo chân Quan huynh, người giang hồ cũng cấp cho Triều đình một chút mặt mũi, nếu không, cũng không chỉ có bấy nhiêu người đó thôi…." Nhan Nhiễm Y nói.

Địch Tinh mất hứng. "Lão tử không có công lao, cũng có khổ lao!"

Quan Hoán Chi liếc nhìn Địch Tinh, Địch Tinh lập tức ngậm miệng. Bởi vì hắn đọc được trong ánh mắt của Quan Hoán Chi bốn chữ: “Lấy công chuộc tội”.

Nhan Nhiễm Y liền gật đầu xác nhận.

Địch Tinh quyết định không lãng phí miệng lưỡi với Nhan Nhiễm Y liền đi tới bên cạnh Diệp Linh Cẩm trêu chọc nàng. "Ngốc tử, mấy ngày không thấy, tại sao lại ngây ngốc vài phần?"

Diệp Linh Cẩm mặc kệ hắn không thể đấu lại Nhan Nhiễm Y, liền bỏ chạy tìm đến so đo với kẻ ngốc như nàng.

Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm một chút rồi đưa tay sờ sờ đầu của nàng nói: "E rằng ngồi trên thuyền đã lâu nên giờ chưa quen với mặt đất".

"………." Ngươi mới chưa quen với mặt đất ……… Diệp Linh Cẩm thầm nói trong lòng. Chỉ là, ở lại trên thuyền rất lâu, khi xuống mặt đất, nàng có chút chóng mặt.

"A,…….Ngốc tử, vậy trước hết đứng yên một chỗ cho quen với mặt đất đi".

Mặc kệ bọn họ. . . . . . Diệp Linh Cẩm quyết định một mình đi về phòng nằm, đầu thật sự bị choáng váng. Vì vậy nàng liền quay sang hướng cửa chạy đi. Từ cái lần mà Nhan Nhiễm Y bắt cá trên thuyền, dần dần, có rất nhiều chuyện Diệp Linh Cẩm đều không còn xin phép hắn nữa.

"Ngốc tử……. Tức giận sao?" Địch Tinh thấy Diệp Linh Cẩm quay đầu đi về phía cửa, giữ nàng lại.

Diệp Linh Cẩm quay đầu lại nhìn Địch Tinh, lại nhìn Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi một chút, nói một câu: "Ta mệt mỏi….. Ngủ. . . . " Sau đó quay đầu mở cửa rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi