NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Sau đó, nàng quay đầu tìm Nhan Nhiễm Y, lại phát hiện, phía sau nàng chỉ có đám đông nhốn nháo, không có Nhan Nhiễm Y. Có một số việc, đã thành một thói quen.

Là tẩu tán.

Diệp Linh Cẩm chợt bi ai cho bản thân. . . . . . Không có Nhan Nhiễm Y, ngay cả thứ đồ tốt nàng cũng không mua được.

Trên đường cái mịt mờ, đột nhiên cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Diệp Linh Cẩm nuối tiếc buông chuỗi vòng tay xuống, hoà vào đám đông.

"Ai, cô nương. . . . . . Không cần vòng tay sao. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm bâng quơ đi trong đám người, đang suy tư phải đi tìm Nhan Nhiễm Y hay là đi thẳng về.

Thật ra từ lần đi thuyền dạo ấy, Nhan Nhiễm Y đối với nàng, dường như không giống như trước, nhưng lại không thể nói khác ở điểm nào. Nhưng hắn và nàng thất lạc như lần này là lần đầu tiên.

Cứ như vậy, Diệp Linh Cẩm đi dọc theo bờ sông.

Gió đêm đầu hè nhẹ nhàng khoan khoái nhu hòa, thổi nhẹ tà áo và một vài sợi tóc loà xoà.

Diệp Linh Cẩm giơ tay lên, vén tóc sau mang tai, không để ý đến trên cầu phía bên kia, có bóng áo xanh lam đứng đó.

Diệp linh Cẩm bước lên phía trước mấy bước, xác định người nọ đúng là nhà mẹ kế Nhan Nhiễm Y nhà nàng, bên cạnh còn có một…cô gái?

Bảo sao đi nhanh như vậy. . . . . . Diệp Linh Cẩm bĩu môi, đi về phía cầu.

"Lúc nãy xin đa tạ công tử. . . . . ."

"Nhấc tay chỉ lao mà thôi. . . . . ." (tiện tay giúp đỡ người khác)

"Hình như công tử không phải nhân sĩ Đan thành?"

"Cô nương quả thật rất thông minh. . . . . ."

"Vậy. . . . . . Có thể để ngày khác tiểu nữ đưa công tử đi dạo quanh Đan thành được không?"

Diệp Linh Cẩm bước lên cầu, đứng sau lưng Nhan Nhiễm Y, vừa đúng lúc nghe thấy lời nói của cô gái kia.

Cô gái kia dáng dấp xinh đẹp động lòng người, quần áo và trang sức có giá trị rất xa xỉ.

Chỉ thấy Nhan Nhiễm Y lễ độ gật gật đầu, nói: "Thật là vinh vạnh."

Diệp Linh Cẩm tựa vào thành cầu nhìn, trong lòng khinh thường dáng vẻ vĩnh viễn dễ tình này của Nhan Nhiễm Y.

"Vậy ngày khác gặp lại. . . . . ." Cô gái kia nở nụ cười xinh đẹp với Nhan Nhiễm Y, sau đó rời đi.

"Cẩm Nhi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cũng không quay đầu.

Diệp Linh Cẩm đi tới phía sau hắn, Nhan Nhiễm Y xoay người.

"Đi đâu?" Nhan Nhiễm Y dịu dàng cười hỏi, bóng đêm phía sau khiến cho hắn càng thêm tuấn dật.

". . . . . ." Diệp Linh Cẩm không hăng hái trả lời. Rõ ràng là hắn không để ý mà.

Một lúc sau, Nhan Nhiễm Y tiếp tục hỏi: "Lần sau phải cẩn thận. . . . . ."

"Ta ngốc. . . . . ." Làm sao biết nhiều như vậy.

Diệp Linh Cẩm cũng không thể khống chế giọng nói lúc này của mình.

"Đi thôi. . . . . . Trở về. . . . . ." Nhan Nhiễm Y dắt tay Diệp Linh Cẩm.

Trở lại khách điếm, Diệp Linh Cẩm về phòng trước, tâm tình rất không tốt cởi áo ngoài, xoã tóc, rửa mặt, nằm trên giường. Lần này hai người bọn họ ở cùng một căn phòng, Diệp Linh Cẩm không muốn ngủ trên dưới đất nữa.

Đợi đến khi cửa bị đẩy ra thì Diệp Linh Cẩm nhắm hai mắt lại, nhưng hai lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi