NGỌC TÌNH XUYÊN KHÔNG


Hắc Long nhìn cô nương xinh đẹp có chút ngốc nghếch trước mặt, không cảm ơn, chỉ nói:
"Sau khi ta hồi phục, sẽ đưa cô trở lại nơi cô sống.

"
Nói rồi cơ thể hắn hóa thành một nam nhân có khuôn mặt tuấn tú, gục vào vai của Nguyệt Lan, nàng cũng không ngờ rằng con hắc long với vẻ bề ngoài đáng sợ ban nãy, nguyên hình lại là một nam nhân giống như con người.

Tiểu Song chứng kiến hết tất thảy, cô đi theo Nguyệt Lan đang đỡ hắc long vào một hang động ở gần đó, lại nhìn hắc long, đây rõ ràng là Bạch Lãnh cái người luôn lạnh lùng mà cô từng biết.

Nguyệt Lan cũng tận tình chăm sóc hắn, bởi vì nàng biết hắn không xấu xa, cũng không có ý tấn công người khác như lời người ta đồn đại, chỉ là hắn muốn bảo vệ chính bản thân hắn nên mới phản kháng.

Trong những ngày này, Nguyệt Lan tự mình đi săn bắn động vật trong khu rừng để nấu ăn cho hắc long, nàng cũng hay ngồi cạnh kể chuyện cho hắn nghe.

Hắc long thì vẫn không thích nói chuyện nhiều, thường thì chỉ lắng nghe nàng kể chuyện, đôi lúc hắn còn ngủ trong lúc nàng kể chuyện khiến nàng tức điên.

Hắn bảo nàng đừng gọi hắn là hắc long nữa, hắn cũng có tên, tên của hắn là Chí Huyền.


Nàng cũng cười và vui vẻ giới thiệu tên của mình, nàng nói rằng nàng là công chúa của Minh Quốc, cũng kể ra hết những điều tiên môn đã làm với nàng, nàng cũng nói rằng muốn trở về gặp người mà nàng yêu.

Chí Huyền nghe nàng kể về người tên Vũ Hiên, cảm thấy hắn ta thật may mắn, có một cô gái dù trong tình cảnh nguy hiểm vẫn chỉ nghĩ đến duy nhất mình hắn.

!
Khoảng một tuần sau, cơ thể của Chí Huyền đã hồi phục hoàn toàn
Hắn dựa vào một vách hang động, một tay nâng chén trà, tay còn lại tựa vào đầu, mi mắt hơi nhướng, hỏi nàng:
"Cô muốn trở về sớm nhất có thể?"
Nguyệt Lan gật đầu:
"Đúng vậy, lỡ như huynh ấy trở về, không nhìn thấy ta sẽ rất lo lắng.

"
Chí Huyền cũng mong nàng sẽ ở lại với hắn thêm một vài hôm, dù sao có nàng bên cạnh, đột nhiên một kẻ vốn đã cô độc nhiều năm như hắn cũng trở nên vui vẻ hơn, thế nhưng ý nàng đã quyết, hắn không thể làm gì thêm, chỉ hỏi nàng:
"Cái người tên Vũ Hiên đó vì sao hắn sẽ quay lại chứ?"
"Nhất định huynh ấy sẽ quay lại.

"
Chí Huyền thấy nàng tin tưởng người đó như vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút mất mát, nếu như hắn gặp nàng sớm hơn có lẽ người mà nàng tuyệt đối tin tưởng sẽ là hắn?
"Được rồi, sáng ngày mai ta sẽ đưa cô rời đi.

"
Nàng nghe xong vô cùng mừng rỡ nắm lấy tay hắn:
"Thật sao? Huynh đúng là một con rồng tốt bụng, cảm ơn huynh nhé!"
Chí Huyền cảm thấy, hắn không tốt bụng, hắn cũng không thích giúp đỡ người khác, chỉ là nếu là nàng có lẽ sẽ được ngoại lệ.

Hắn nhìn nàng vui như tết, cũng không biểu cảm gì, đột nhiên hơi trầm giọng:
"Năng lực chữa trị của cô, ngoài ta ra còn có ai khác biết không?"
Nguyệt Lan khó hiểu, gật đầu:
"Ngoài huynh ra còn có phụ vương và những người thân của ta ra, còn có Vũ Hiên, có chuyện gì sao?"

Chí Huyền suy nghĩ một lát, lắc đầu:
"Không có gì, chỉ là năng lực này của cô không nên để nhiều người biết thì hơn, nếu không sẽ nguy hiểm.

"
Nguyệt Lan cũng hiểu ý của Chí Huyền, nàng nói hắn không cần bận tâm, sau này nàng sẽ cẩn thận hơn.

Nghe vậy hắn cũng yên tâm, đôi mắt thoáng chút buồn bã, có lẽ là vì sắp phải tiếp tục một mình sống ở nơi rừng sâu này!
Sáng hôm sau, Chí Huyền đưa Nguyệt Lan trở về, trước cổng lớn tông môn.

Hắn nói với nàng:
"Ban nãy ta đã đi xem tình hình, người tên Vũ Hiên mà cô muốn gặp vẫn chưa trở về, cô định sẽ như thế nào?"
Nguyệt Lan nghĩ ngợi một lúc bèn nói:
"Có lẽ ta sẽ ở trước cổng chờ huynh ấy, huynh không cần lo, cứ trở về nhà của huynh đi.

"
"Thật sự không cần ta ở cùng sao?"
"Không đâu, ta đâu phải trẻ con chứ.

"
!

"Được, sau này phải sống thật tốt.

"
Nói rồi hắn rời đi, thế nhưng hắn vẫn không yên tâm về nàng, thế là đi được một lát lại quay lại đứng ở một góc khuất, cùng nàng đợi người tên Vũ Hiên kia trở về.

!
Đã một tháng trôi qua, Nguyệt Lan cũng đã gần như sử dụng hết số tiền mang theo bên người, thế nhưng Vũ Hiên vẫn chưa trở về.

Nhìn nàng chờ đợi trong vô vọng, Chí Huyền lần này định bước ra nói với nàng rằng, hắn có lẽ sẽ không trở về nữa, nhưng vẫn chưa kịp đi ra thì tiểu cô nương đột nhiên đứng bật dậy.

Nàng lo lắng có lẽ Vũ Hiên đã gặp nạn, vì vậy quyết định sẽ đi đến kinh thành, nàng nhất định phải tìm được hắn, nàng không tin hắn đã nói dối nàng.

Thế là Nguyệt Lan một mình, trong tay không một đồng xu rời xuống núi, đến tối, trời lạnh, tiền cũng không có, cảm thấy đói bụng, hết cách nàng đành bán đi vài món trang sức đeo trên người, đổi được một chút lệ phí có lẽ sẽ kéo dài được vài ngày.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi