NGỐC TƯỚNG



Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
________________________
"Lễ thành, đưa vào động phòng!"
Hỉ bà cao giọng hô, Vân Khương đầu đội khăn voan đỏ, trên người mặc hỉ phục thêu hoa, được hạ nhân dìu dắt đưa vào động phòng.

Ngoài cửa sổ vô số tiếng người ồn ào, gánh hát ê ê a a xướng tập tài tử giai nhân tương ngộ lại chia lìa, có người đang lớn tiếng uống rượu vung quyền*.
[*Túy tửu quyền (醉酒拳), tức "quyền say rượu".Khi đi quyền chiêu thế bước như người say rượu nên có tên "quyền say"]
Còn về Vân Khương lúc này đang ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, đưa ánh nhìn đến chiếc bàn gỗ lim chạm trổ hoa văn, phía trên còn bày rượu giao bôi, âm thầm nắm chặt tay.

Cúi đầu đập ngay vào mắt là hỉ phục đỏ thẫm được những sợi tơ đỏ sậm thêu nên.

Hôm nay là ngày đại hỉ của y cùng con trai độc nhất tướng quân - Diêu Nguyên Trạm.


Người nhà Vân gia từ trước đến nay đều chướng mắt y, chỉ trông mong y mau chóng trưởng thành.

Vừa tới tuổi có thể hôn phối, cha y mã bất đình đề* đem y đóng gói bán cho phủ tướng quân, rất có ý tứ "con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi".

Hận không thể cùng y từ nay về sau phân rõ giới hạn, cả đời cũng chẳng muốn có bất cứ liên hệ nào với nhau nữa.

[*Thành ngữ, nghĩa: ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.]
Nhưng vì cái gì Vân Khương như vậy lại không lấy làm vui mừng? Đơn giản là bởi vì y không phải là người bình thường.

Nương*(mẹ) y là tiểu thỏ yêu vừa mới bước chân vào nhân gian đã bị tên phụ thân súc sinh kia lừa gạt, chỉ mong sinh hài tử cho người ta.

Thế nhưng sau lần bị phát hiện ra nguyên thân là một yêu tinh, Vân lão gia biết được liền bị dọa cho khiếp vía lập tức nhốt nàng vào biệt viện.

Đáng thương cho một nàng yêu tinh nhỏ bé, bị tình yêu lứa đôi chốn nhân gian mê hoặc, cuối cùng lại buồn bực sầu não mà chết.

Tiểu thỏ tinh Vân Khương từ nhỏ đã phải chịu sự lạnh nhạt mà lớn lên.

Nhưng nếu y là nam nhi còn tốt, nhưng bất hạnh thay chỗ xấu hổ kia còn có một đóa hoa của nữ nhi, chính là quái vật lưỡng tính, làm Vân lão gia e sợ tránh còn không kịp, nuôi y khôn lớn cũng coi như ân tình!
Huống hồ Trấn Viễn đại tướng quân chính là đối tượng được tất cả mọi người trong triều đều muốn săn đón, nịnh bợ.

Tổ tiên là công thần khai quốc tiếng tăm lừng lẫy, kéo dài đến đời Diêu lão tướng quân này.

Quyền thế ở kinh thành không thể nói là không lớn, Hoàng đế thấy đều phải cho ba phần sắc mặt.

Chính là đáng tiếc Diêu gia này, mặc dù có tiền có quyền, ở kinh thành thì danh vọng địa vị đứng thứ hai không ai dám xưng đệ nhất Vọng tộc, trong nhà dĩ nhiên ba đời đơn truyền, đến đời Diêu lão tướng quân cư nhiên lại sinh ra một đứa con trai ngốc!
Diêu gia quyền thế ngập trời có ích lợi gì, đến tuổi nên kết hôn, sợ là cũng chả có cô nương nào nguyện để ý tới hắn.

Diêu tướng quân vì hài tử ngốc này mà sầu đến bạc đầu.


Cứ thế, Vân lão gia tính toán như ý, đưa nhi tử không được sủng ái Vân Khương nhà mình đi liên hôn.

Vừa nhân cơ hội vứt bỏ được một gánh nặng lớn, lại tiện thể bước lên chiếc thuyền lớn Diêu gia ấy, cớ sao không làm! Vân lão gia trong lòng cao hứng, suốt ngày ở nhà vuốt râu, cười muốn lệch miệng.

Tất nhiên Vân Khương chẳng bằng lòng.

Y đã sớm nghe nói con trai độc nhất của phủ tướng quân kia là một kẻ ngốc, đến nhược quán chi niên* (弱冠之年), văn không được võ không xong, bắt chó lưu mèo lại một phen hảo thủ.

[* (弱冠之年),chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục ]
Còn nghe đồn thổi rằng hắn mặt đầy dữ tợn, tính tình lại thô bạo ngang ngược, những loại chuyện cùng tiểu hài tử ba tuổi cướp kẹo ăn đều làm ra được, là một kẻ ngốc khiến người ta chê cười.

Vân Khương đưa tay ra sau gáy tháo một cây trâm xuống, âm thầm nắm trong lòng bàn tay, chuẩn bị sẵn sàng.

Đêm nay nếu tên ngốc kia có hành động nào quá phận thì y sẽ bất chấp tất cả, cùng hắn cá chết lưới rách.

Cây trâm bị rút xuống, mái tóc đen nhánh của y xõa xuống toàn bộ, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng mềm mại.

Dưới ánh nến lay động tựa như đóa hoa kiều diễm, chỉ tiếc rằng mỹ nhân trong trẻo nhưng lại mang vẻ mặt sắc lạnh, ánh mắt hung ác khiến cho người đối diện như muốn rơi xuống hầm băng.

Chờ mãi đến nửa đêm, ngoài cửa sổ vọng tiếng người rời đi.Trên bàn hỉ, đèn cầy bị nóng chảy rơi đầy giọt nến.

Cho đến khi Vân Khương dựa vào giường cơ hồ không chống đỡ được cảm giác muốn ngủ, cánh cửa mới vang lên một tiếng kẽo kẹt, bị đẩy ra.

Ánh đèn đều bị gió thổi tắt mất, thân ảnh cao lớn khoác ánh trăng xông vào gian phòng, xoay người đóng cửa lại.

Lúc này Vân Khương vội nắm chặt cây trâm trong tay, tinh thần vô cùng tỉnh táo thân thể căng thẳng, tùy thời chuẩn bị nhảy lên.

Khăn voan đỏ trước mặt che khuất tầm nhìn của y, dưới vầng trăng mờ mờ ảo ảo, chỉ nhìn thấy một đôi giày dừng trước mặt mình, thêu công tinh xảo, sau đó ngón tay ấm áp lướt qua hai má y, nhẹ nhàng nhấc tấm khăn lên.


Vừa thấy ánh sáng, Vân Khương có chút không thích ứng, chớp chớp mắt mới nhìn rõ người trước mặt, còn nghi ngờ hắn đi nhầm cửa.

Người trước mắt nào có bóng dáng hung thần ác sát, mày kiếm mắt tinh, hốc mắt đặc biệt sâu, lông mi thon dài, cúi xuống nhìn người thậm chí có thể ném xuống một tầng bóng ma.

Rõ ràng là dạng quý công tử phong thần tuấn lãng mà nữ tử trong khuê trung yêu thích nhất.

Vân Khương ngắm đến xuất thần, tay bỗng chốc buông lỏng ra nửa phần.

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị kẻ ngốc đè xuống ức hiếp, môi ấm áp dán lên y, đầu lưỡi thô lỗ xông vào khoang miệng, trúc trắc vụng về hôn Vân Khương.

Tuy nhiên Vân Khương cảm nhận được một cổ lửa nóng cứng rắn đang chống vào bụng y.

Trong lúc không thoải mái muốn đẩy ra, vừa mới động, kẻ ngốc trên người liền đem đồ vật của mình hướng về phía trước mà đỉnh đỉnh, bộ dáng rất ủy khuất nói:
"Nương tử ơi, kê kê * của ta đau quá."
[*Kê kê:là cái í í]
____________
Editor: Nay tui đi tiêm vừa về xong định nghỉ buổi nay cơ.

Nhưng mà cô Phở gửi beta lại lọ mọ ngồi chèn mấy cái chú thích.

Cầu yêu thương!????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi