NGỐC TƯỚNG



Editor: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
_________________
Cuộc sống ở phủ tướng quân yên ổn chưa được bao lâu, quân phản loạn ở biên giới đã nổi lên, ngoại tộc mười mấy năm đưa công chúa tới nghị hòa bây giờ lại không giữ ước định, ngóc đầu trở lại, tuy thanh thế không vang dội nhưng đối với dân chúng trấn nhỏ nơi biên giới mà nói là loại phiền phức vô cùng lớn.

Người bình thường đương nhiên không ai muốn sống trong thời chiến loạn lạc.

Triều đình phái Trần đại tướng quân dẫn binh đi bình phục, tận khi cuộc chiến tranh gần kết thúc quân địch tiếp nhận điều kiện quy hàng.

Mặc khác muốn Diêu tướng quân tới ký hòa ước, bằng không nhất định sẽ chống cự đến cùng.


Lần này quân địch giống như ăn cân quyết tâm, tuy nhiên kéo dài thời gian đối với quân lực cũng là loại hao tổn không nhỏ.

Hoàng Thượng đắng đo suy nghẫm nhiều lần, tiếp đó một tờ chiếu thư được ban xuống điều Diêu tướng quân ngày mai tới biên cảnh tiếp nhận thư quy hàng của quân địch.

Diêu tướng quân lĩnh chỉ nhưng khi biết được thanh danh hào tướng lãnh đạo quân địch kỳ này sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống trông thấy, quay đầu nhìn Diêu Nguyên Trạm nghĩ một lát, mở miệng nói:
"Nguyên nhi, lần này con đi cùng ta."
Diêu Nguyên Trạm tuy đơn thuần, bình thường luyện võ nghệ một chút cũng không có không được.

Năm mười bảy tuổi luận võ, những thuộc hạ của Diêu tướng quân ít có ai địch lại, hơn nữa về sau vị trí của Diêu tướng quân cũng lưu lại cho hắn.

Bây giờ mang ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, miễn cho tên ngốc tâm tính đơn thuần đến khi ấy bị người ta lừa gạt.

Vân Khương đã cố trấn an bản thân vậy mà vẫn không yên lòng được, xin song thân được đi theo chiếu cố Diêu Nguyên Trạm, tên ngốc biết mình sắp phải xa nhà, buổi tối nước mắt lưng tròng ôm y khóc lóc không biết bao nhiêu lần.

Miệng nói vậy nhưng chờ đến ngày lên xe ngựa Vân Khương vẫn được Diêu Nguyên Trạm ôm vào buồng xe.

Toàn thân y bị được bọc kín kẽ chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy.

Diêu tướng quân nhìn không nổi nữa, dừng lại nói:
"Nguyên nhi, nếu không..."

"Không được, nương tử muốn đi cùng con!"
Lời còn chưa nói hết đã bị Diêu Nguyên Trạm đánh gãy, mím môi ôm chặt Vân Khương.

Diêu tướng quân: Được rồi, ta định kêu con đừng đi.

Sau khi khởi hành Vân Khương mới từ trong quần áo giãy ra lộ đôi tai thỏ lông xù xù trên đầu, đánh nhẹ Diêu Nguyên Trạm trợn trắng mắt nói:
"Đều tại ngươi đêm qua quá đáng!"
Bây giờ thì tốt rồi đến tai thỏ cũng bị chơi ra, làm sao gặp người khác!
Ai bảo Vân Khương tâm quá mềm nhưng thắt lưng lại càng mềm hơn, vừa bị Diêu Nguyên Trạm ôm hôn núm vú mà đã chịu không được mềm nhũn nửa người, mặc kệ cho kẻ ngốc tùy ý hồ nháo.

Diêu Nguyên Trạm hậm hực cười, nhớ khoảnh khắc nương tử bị thao đến nước mắt mông lung liên tục cầu xin hắn nhanh chút, mới nghĩ thôi đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhích mông dựa vào gần hơn, ôm eo Vân Khương bắt đầu khoe mẽ, nói lời xin lỗi.

Diêu Nguyên Trạm từ khi lọt lòng đã giống hệt diện mạo của Diêu tướng quân đường nét lạnh lùng cứng rắn, mặt mày tuấn lãng, lại di truyền thêm đôi mắt ôn nhu đa tình của Diêu phu nhân, đuôi mắt hơi xếch lên.

Bình thường hắn nhìn người vô cùng hồn nhiên, đôi mắt đã đặc biệt sáng khi bị Diêu Nguyên Trạm thành khẩn nhìn đắm đuối như vậy đừng nói là hồ nháo cả đêm, dù làm sai những chuyện khác cũng có thể dễ dàng làm cho người ta tha thứ.

Trong lòng Vân Khương nghĩ thế lập tức muốn bóp má hắn cho hả giận, đã bị Diêu Nguyên Trạm đi trước một bước vươn tay nắm tai thỏ của y.

Đôi tai này tối qua trước khi ngủ vẫn chưa xuất hiện, thế nhưng sáng nay không chỉ tai thỏ mà cả đuôi thỏ phía sau cũng đều có.

Đôi tai thỏ mẫn cảm đặc biệt là vành tai, Diêu Nguyên Trạm bất ngờ sờ nắn cảm giác thấy rất tốt, một bên cẩn thận vuốt ve lông thỏ, một bên kinh ngạc nói:
"Nương tử ở đây thật thoải mái." Lời lẽ vô cùng ái muội, may thay trên xe chỉ vỏn vẹn có hai người.


Vân Khương khẽ hô một tiếng, bộ phận mẫn cảm bị nắm cho dù nhẹ nhàng chạm qua cũng có chút chịu không nổi.

Hiện tại đôi tai bị sờ đến thoải mái, thân thể rất nhanh mềm nhũn nằm trong lòng Diêu Nguyên Trạm, thỉnh thoảng ngân nga vài tiếng rên rỉ.

Rõ ràng chỉ sờ lỗ tai, nhưng người ta nghe qua động tĩnh này trái lại có chút quái dị.

"Khụ" Quả nhiên hai người đang dây dưa, Diêu tướng quân cưỡi ngựa ở ngoài ho khan một tiếng.

"Ban ngày ban mặt."
____________
Editor:
Diêu Tướng quân *ôm Diêu phu nhân*: Ô, Ô...ta thật tủi thân.

Diêu Nguyên Trạm: "..." con chưa có làm được gì mà!!!!
Vân Khương *đá bay tướng công của mình*.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi