NGỐC TƯỚNG



Editor: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
________________
Diêu Nguyên Trạm bị Vân Khương đánh thức, đầu óc còn mơ mơ màng màng thế nhưng thân thể lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đồ vật ở giữa hông vừa bị y trêu chọc một tí vật mà dễ dàng cương cứng lên, chọc lên chăn dựng thành cái lều trại nhỏ.

Hắn dụi dụi mắt kéo muốn Vân Khương ngồi dậy:
"Nương tử, ngươi đi lên trước đi..."
Hơn nửa đêm đang ngủ say ngon lành bị đánh thức cảm thấy rất ủy khuất, mấy ngày nay hắn vội vàng chiếu cố Vân Khương, lúc đi đường thì xe ngựa liên tục xóc nảy, cơ hồ ngủ cũng chẳng ngon giấc cho lắm.


Không tránh khỏi bĩu môi cọ cọ mặt Vân Khương, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi tinh tế của nương tử hơi nóng:
"Là ngươi nói mình quá mệt mỏi..." Đêm nay trước khi đi ngủ hắn muốn hôn nương tử đều bị y vỗ đầu, hung dữ nói có chính sự không cho hắn hồ nháo, Diêu Nguyên Trạm đành từ bỏ ý định, ủy khuất ngửi ngửi mùi hương của Vân Khương rồi ngủ thiếp đi.

Kết quả bấy giờ Vân Khương làm hắn cương lên, trêu chọc Diêu Nguyên Trạm cả người khô nóng, rất muốn nghe lời nương tử nhưng chỗ đó cứng đến phát đau, đành bẽn lẽn nhìn sắc mặt Vân Khương, một bên len lén cọ lên quả mông tròn trịa.

.

Truyện mới cập nhật
Vân Khương mới mặc kệ trong lòng Diêu Nguyên Trạm đấu tranh tư tưởng kịch liệt đến nhường nào, y chỉ cảm giác được cả người đều nóng như lửa đốt, ngược lại giống như uống say.

Quan trọng nhất là đóa hoa phía dưới đã chảy rất nhiều nước, hiện tại ngứa ngáy đến kỳ lạ, cần đồ thô cứng cắm vào đâm thọc một chút mới có thể giải ngứa.

Loài thỏ bản tính rất dâm, Vân Khương ngày thường thanh tỉnh đều e ngại mặt mũi, mặc dù bị Diêu Nguyên Trạm thao đến sung sướng, chỉ dám đỏ mặt mím môi, cùng lắm thì nhỏ giọng rên rỉ.

Đêm nay không biết vì sao, Diêu Nguyên Trạm còn chưa làm gì mà y đã chủ động ôm tiểu tướng công nhà mình cọ xát, một bên nhỏ giọng rên rỉ bên còn lại đã cởi quần áo chính mình, dâng núm vú đỏ tươi đưa đến bên miệng Diêu Nguyên Trạm, miệng lẩm bẩm:
"Muốn mút mút vú..."
Sữa đưa tới cửa nào có đạo lý không uống.

Diêu Nguyên Trạm ngoan ngoãn hé miệng, khoang miệng ấm áp bao lấy bộ ngực mút mạnh, giường khách điếm rất nhỏ, hắn phải thật cẩn thận xoay người từ sau lưng đem Vân Khương đè ở dưới thân.


Đôi tay cũng không chịu nhàn rỗi, thuần thục tách đùi Vân Khương ra, quả nhiên sờ đến một mảng ướt sũng.

Diêu Nguyên Trạm nín thở, luống cuống tay chân nắm chặt bắp chân ngăn y đạp loạn, ngây ngốc trấn an:
"Suỵt, ta lập tức tiến vào, nương tử nhỏ giọng một chút nha..."
Ở khách điếm vách tường cách âm không tốt, hắn biết Vân Khương da mặt mỏng, bình thường ở nhà bị nha hoàn nghe thấy đều đỏ mặt gần nửa ngày, rầu rĩ trốn trong chăn không chịu để ý tới hắn, cực kỳ xấu hổ còn muốn véo lỗ tai hắn.

Diêu Nguyên Trạm ngồi xổm bên giường, giống hệt một hài tử lớn phạm sai lầm nước mắt lưng tròng, chẳng dám phản kháng.

dương v*t ở ngoài hoa huy*t chà xát vài cái, Vân Khương chủ động nâng eo lên nuốt côn th*t.

Cho tới khi bướm non ăn hết chim lớn, hai người đều không tránh khỏi thở hổn hển vài tiếng, quá khít, mấy ngày qua không làm hoa huy*t cứ như thuở ban đầu, vách tường thịt non vô thức quấn quấn chặt trụ thịt mà liếm mút, Diêu Nguyên Trạm chôn sâu bên trong thân thể Vân Khương, cảm giác được chính mình bị kẹp phát đau.

Nằm sấp trên người y thở dốc:
"Nương tử...thật khít, ta có chút đau..."
Nếu trước kia Vân Khương nghe xong khẳng định sẽ đau lòng muốn chết, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng lại đứng dậy hôn hắn trước, sau đó chậm rãi tự mình động.

Diêu Nguyên Trạm ngồi ở phía dưới, từng giọt mồ hôi men theo chiếc cằm tinh xảo trượt xuống, y ngửa đầu rên rỉ, khiến cho cả người Diêu Nguyên Trạm đều chìm trong mê muội.

Dường như đêm nay Vân Khương căn bản không nghe lọt tai bất cứ điều gì, vươn tay ôm Diêu Nguyên Trạm, câu lấy cổ hắn muốn hắn đến hôn mình, bên dưới thì không ngừng xoay thắt lưng, cả người mồ hôi đầm đìa giống như bị tình dục hành hạ, miệng ê a vài tiếng rên rỉ.

"Muốn...!Sâu một chút nữa.."

Mang theo tai thỏ trắng, thực sự y như một con thú nhỏ chỉ biết giao cấu.

So với Vân Khương thường ngày căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.

Diêu Nguyên Trạm rốt cục hậu tri hậu giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vội vàng đứng thẳng người lên, mượn ánh trăng bên ngoài rọi vào xem Vân Khương, động tác vừa dừng lại y lập tức không vui, thắt lưng sụp xuống, mông mượt nhếch lên liên tục câu dẫn Diêu Nguyên Trạm.

Trên hai cánh mông tròn trịa còn có đuôi thỏ của Vân Khương, một khối lông nhỏ xù xù, vừa vặn nối từ xương sống và mông, cánh mông trắng như tuyết trơn nhẵn trải qua va chạm có chút ửng đỏ, khiến người ta ngắm càng thêm nóng mắt.

Diêu Nguyên Trạm còn đang suy tư Vân Khương có phải buổi tối uống rượu say rồi hay không, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ của y vẫn nghe lời thúc về phía trước, mạnh bạo nghiền vào điểm mẫn cảm của Vân Khương.

Y bị thao tới thở dốc không ngừng, càng kìm nén khoái cảm càng làm cho da đầu người ta tê dại nhỏ giọng suýt xoa.

"Nhẹ một tí, lỡ đụng phải bảo bảo thì làm sao bây giờ nha..." Ánh mắt Vân Khương đầy nước, quay đầu lại oán trách nhìn tiểu tướng công không biết tiết tháo là gì.

Vân Khương: ????
Diêu Nguyên Trạm:????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi