NGỐC TƯỚNG



Edit: Miee ( OnhaMiee)
Beta: Phở
_____________
Bấc đèn sắp cháy hết, trong phòng mờ mờ ảo ảo, mơ hồ thấy được hai bóng người chồng chéo lên nhau dây dưa cùng một chỗ, thỉnh thoảng còn truyền ra những âm thanh đầy ái muội.

Diêu Nguyên Trạm bị nhốt ở giữa ghế dựa nhưng không hề cảm thấy chật chội, giây phút này hắn đang cố gắng cúi người về phía trước, si mê liếm mút hoa huy*t dưới thân Vân Khương.

Mà huyệt nhỏ kia bị Vân Khương không biết nặng nhẹ xoa tới sưng lên, thịt trai mập mạp ướt sũng lộ ra, bên trên dính một ít dâm dịch tanh ngọt, mỗi khi bị đầu lưỡi Diêu Nguyên Trạm chạm lên liền mẫn cảm run rẩy.

Bây giờ Vân Khương cũng mềm nhũn hết cả người, thuận thế vịn lên lưng ghế, y khom lưng dang rộng hai chân, mặc cho Diêu Nguyên Trạm liếm dâm huyệt mình.


Đường cong cơ thể của mỹ nhân mềm mại, thêm vào đó eo lại đủ dẻo dai, tuỳ tiện nằm trên người nam nhân cường tráng, da thịt trắng nõn như muốn phản chiếu làn da màu lúa mạch dưới thân, gương đồng ở phía sau hai người hắt lại mơ hồ tạo ra một phong cảnh tuyệt mỹ.

Đầu lưỡi Diêu Nguyên Trạm linh hoạt, thường xuyên cùng Vân Khương làm loại chuyện này, đầu lưỡi xoay quanh hạt đậu thẳng đứng giữa cánh hoa, bất quá nửa nén hương liền liếm Vân Khương tới phun nước, mỹ nhân kinh hô một tiếng thở hồng hộc ngã vào lồng ngực của hắn.

Diêu Nguyên Trạm liếm liếm khóe môi còn chưa kịp uống dâm dịch đã bị phun đầy lên mặt, chép chép miệng, mới hài lòng cúi đầu, hôn lên mặt Vân Khương.

Đã nếm được mùi thịt nhưng hiện tại ngược lại hắn không vội vã, vươn đầu lưỡi liếm từng giọt mồ hôi thấm trên vầng trán Vân Khương, sau đó cười cười, lè lưỡi nói: "Mặn."
Vân Khương còn muốn cười hắn, mồ hôi không phải mặn, chẳng lẽ là ngọt sao? Kết quả nghe thấy Diêu Nguyên Trạm lẩm bẩm rằng: "Chẳng giống nước trong huyệt của nương tử, thật ngọt ngào."
Vân Khương vừa xuất ra một lần, cả người liền lười biếng, nghe được lời của Diêu Nguyên Trạm ngược lại càng xấu hổ, miệng vừa lẩm bẩm vừa trừng mắt nhìn Diêu Nguyên Trạm một cái, nhẹ nhàng mắng: "Kẻ ngốc, lại nói bậy nữa rồi."
Âm cuối mềm mại, cộng thêm chút vị ngọt mà Vân Khương không hề hay biết.

Nửa điểm cũng không phát hiện Diêu Nguyên Trạm chẳng biết từ khi nào đã thoát được sợi dây đỏ vốn đang trói buộc hắn, đôi tay mang theo kén mỏng kia lặng lẽ di chuyển tới bên hông y.

Tiếp theo chậm rãi xoa xoa thịt mềm bên hông Vân Khương, hắn lấy lòng lại hôn môi y, vòng eo đỉnh thẳng về phía trước làm dương v*t cọ qua vùng đất bí ẩn, trắng trợn cầu y: "Nương tử ta muốn đi vào."
"Hừ." Vân Khương vẫn chưa hay biết nguy hiểm sắp cận kề tới nơi, miễn cưỡng từ trong khuỷu tay cường tráng của nam nhân đứng thẳng người lên, chưa quên trừng phạt, thuận lý chỉ huy Diêu Nguyên Trạm nói: "Tướng công, ngồi đây không được nhúc nhích, ta tự mình làm!"
Dứt lời xong liền muốn nâng thắt lưng lên, giữa hai chân kẹp dương v*t đang chờ mong đang lắc lư.

A! Diêu Nguyên Trạm bình thường ngốc nghếch, bây giờ lại có thể giả vờ ngoan ngoãn, vội vàng buông tay xuống rồi vòng ra sau lưng, làm ra bộ dáng giống như còn bị trói giương mắt nhìn từng chuyển động của Vân Khương, một giây cũng không dời đi được.

Hai má mỹ nhân trước mắt đỏ lựng, khẽ cắn môi, gian nan đưa tay xuống dưới thân mình, dùng bàn tay nhỏ bé tách hai cánh môi thịt, tay còn lại thì đỡ lấy thanh thịt đứng thẳng, xoa xoa dương v*t rỉ nước, chậm rãi đem thắt lưng nhấn xuống, muốn chủ động đem dương v*t của nam nhân nuốt vào huyệt của mình.

Lỗ huyệt kia thật sự quá chặt, cho dù mỗi ngày Diêu Nguyên Trạm đều cùng Vân Khương lật mây phủ mưa một trận, nhưng lúc mới vào hành lang hẹp hẹp ẩm ướt, vẫn nhịn không được khoái cảm đột đột đánh úp khiến cho da đầu người ta tê dại.


Đóa hoa dưới thân thỏ trời sinh có lẽ là để dung nạp dục vọng, vừa biết hút vừa biết mút, khi rời khỏi phảng phất như vô số cái miệng nhỏ nhắn đang lưu luyến giữ lại, khiến cho con người ta muốn cả đời cắm ở bên trong.

Vân Khương ngày thường ở trên giường không phải là không chủ động, đối diện với Diêu Nguyên Trạm dùng huyệt dâm nuốt lấy dương v*t của hắn, tình cảnh này kẻ ngốc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ngay lập tức thịt côn lại cứng thêm vài phần, đồng thời hô hấp cũng càng thêm nặng nề, nhịn không được muốn đem người đè xuống, ở trên người mỹ nhân phi nước đại một phen, giống như bọn họ mỗi đêm đều làm vậy.

Diêu Nguyên Trạm nội tâm giao chiến kịch liệt, sợ nương tử phát hiện mình tránh thoát sẽ tức giận.

Mà Vân Khương bên này lại nếm được chỗ tốt, cả cây dương v*t nam nhân tráng kiện ở trước hoa huy*t, Vân Khương nhịn không được xoay người, lập tức cầm đầu dương v*t Diêu Nguyên Trạm nuốt vào, côn th*t đỏ tím liên tục ra ra vào vào, mỗi lần rút ra đều kéo ra chút thịt non màu hồng phấn, khiến Vân Khương nhịn không được kêu lên vài tiếng.

"A, A...!Thật sảng khoái..." Bản tính của thỏ dâm hoàn toàn bị bại lộ không sót một chút nào, Vân Khương cầm vú non không đầy đặn của mình dâng tới bên miệng Diêu Nguyên Trạm ý bảo hắn liếm, y bị đầu chim thô to thao đến quên hết tất cả, trong miệng kêu lung tung: "Ô...!Sắp bị dương v*t chó con thao vào trong cùng rồi..."
Mắt Diêu Nguyên Trạm ngay tức khắc đỏ lên, Vân Khương hôm nay phá lệ dâm dãng, hắn không nhịn nổi nữa, tay nâng mông Vân Khương trực tiếp đứng lên khỏi ghế, hai người còn đang dính chặt chẽ, Vân Khương bị động tác bất ngờ này làm cho kêu ra tiếng, sợ mình sẽ ngã xuống, cánh tay giống như ngó sen quấn chặt quanh cổ Diêu Nguyên Trạm.

"Nương tử bị chó con thao có thể sinh con hay không?" Diêu Nguyên Trạm trực tiếp đặt y lên giường, lại tách đùi Vân Khương ra, hung hăng thọc vào, kẻ ngốc đối với những dâm ngôn lãng ngôn trên giường dốt đặc cán mai, ngày thường nói chuyện ngây ngây thơ thơ.

Vân Khương nghe xong lời này huyệt dâm càng thêm xoắn chặt vài phần, thân thể va chạm phát ra tiếng pạch pạch rung động, trong lúc hoảng hốt lại sinh ra ảo giác rằng mình thật sự bị chó con cưỡi ngựa.

Chó con xưa nay cùng y thân thiết, cùng ăn cùng ở, ban đêm thậm chí còn muốn ngủ trong ngực mình, vừa khen ngợi thì đuôi chó nhỏ liền vui vẻ muốn lắc lắc lên trời, còn có thể vươn đầu lưỡi liếm mồ hôi trên trán y.

Hiện tại dương v*t sưng lên của chó con kia còn ở trong huyệt của mình, bị quy đầu chó thao vào, chỉ sợ không để cho nó đem bên trong rót đầy, nghiệt căn kia sẽ không dễ dàng rút ra.

Ý loạn tình mê, Vân Khương thế nhưng vươn tay ôm đầu Diêu Nguyên Trạm, duỗi lưỡi mềm nhũn hôn hôn, một bên nhẹ giọng kêu to, thở hổn hển làm nũng: "Muốn bắn vào, muốn sinh chó con..." Nói xong liều mạng co bóp huyệt, câu dẫn côn th*t trong cơ thể xuất tinh.

Mái tóc dài của y tản ra sau đầu, càng làm nổi bật khuôn mặt như hoa, quả thực giống hệt yêu tinh ăn thịt người, Diêu Nguyên Trạm cúi đầu nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nương tử, thắt lưng mềm nhũn, lại nặng nề đụng vài cái mới ngoan ngoãn ngừng lại, bắn vào trong cơ thể Vân Khương.


Sau một hồi hoan ái dài dằng dặc, hai người lại một lần nữa ôm lấy nhau, gậy th*t vẫn cắm ở bên trong làm Vân Khương không thoải mái, nhưng cũng không muốn Diêu Nguyên Trạm rút ra, hai người cứ như vậy ôm nhau thật chặt.

"Đồ ngốc, sinh cho tướng công một con chó con có thích hay không?"
"Sẽ có đuôi sao?"
"......thực sự có đuôi tướng công sẽ sợ không? "
"Không sợ, đuôi thỏ của nương tử rất đáng yêu."
"Vậy sinh cục cưng có đuôi thỏ." Lần này Vân Khương nửa ngày không nghe thấy hắn trả lời, trong lúc chờ đợi phát hiện dương v*t đang kẹp trong huyệt mình lại cứng lên.

"Nương tử, mẫu thân nói muốn sinh bảo bối thì phải cố gắng." Lại đem Vân Khương đè ở dưới thân.

Bấc đèn đã cháy hết hoàn toàn, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, Diêu Nguyên Trạm giúp nương tử lau sạch thân thể, nương theo ánh trăng bên ngoài để quan sát vòng tay, tiếp theo lén lút đeo nó lên tay Vân Khương, chính mình ngây ngốc cười nửa ngày mới cảm thấy mỹ mãn ôm người chìm vào giấc mộng.
Có tình nhân bên nhau, kết tóc tức trường sinh.
*HOÀN CHÍNH VĂN*
______________.

Bạn đang đọc truyện tại { TRÙ Mtruуện.m E }
Còn 4 phần phiên ngoại nữa nha!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi