NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

"Tốt, vật đấu giá tiếp theo là sáu viên Hộ Mạch đan, chủ yếu để chữa trị kinh mạch bị tổn thương, giá khởi điểm 10 vạn lượng một viên."

"Sáu viên ta muốn lấy hết,150 vạn."

Một người trung niên dáng dấp mượt mà hô to, chỉ thấy trang sức trên người hắn chiếu lấp lánh, mười ngón tay đều đeo đầy bảo thạch, xem ra là người có tiền.

Trời ạ, không nghĩ tới 6 viên Hộ Mạch đan lại có thể bán được 150 vạn. Ta thật sự sắp phát tài rồi, ha ha, càng nhiều người ra giá, nàng càng có nhiều tiền.

Giống như là ông trời nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đang thầm cầu nguyện, lại thêm một âm thanh sảng khoái khác truyền tới.

“ 160 vạn."

Nghe thấy giọng nói rung động lòng người này, Thượng Quan Tây Nguyệt liền nhìn về phía người này.

Hắn ngồi trên ghế bên kia, mặc trường bào màu trắng, tay nâng lấy cây quạt, tuy nói dáng dấp không phong hoa như Bách Lý Thần, nhưng cả người hắn toát ra một cảm giác khiến người khác thoải mái.

"Tiểu tử thúi, dám so tài sản với đại gia, ta ra 200 vạn."

Nam nhân trung niên sau khi nghe thấy lập tức vỗ bàn đứng lên.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy đã tăng tới 200 vạn, trái tim nhỏ của nàng kích động đến nỗi nhảy loạn, phát tài, lần này phát tài thật rồi.

Tiểu soái ca, tăng thêm, tăng thêm nữa đi, trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng kêu gào.

"250 vạn "

Trời không phụ người có lòng, nam tử trẻ tuổi lại tăng giá nữa.

"Tiểu tử thúi, hôm nay ngươi muốn đấu với đại gia ta có phải không, 500 vạn lượng."

Nam nhân trung niên bị kích thích kêu ra giá trên trời.

"Vị đại gia này đã thích đan dược này như thế, ta cũng không nên đoạt đi thứ mà ngươi thích, ngươi lấy đi."

Nam tử nói dứt lời liền đứng lên phe phẩy cây quạt đi ra ngoài.

Cái gì, 500 vạn lượng, chỉ để mua sáu viên thuốc, bán với giá 500 vạn lượng, nếu không phải Thượng Quan Tây Nguyệt sợ bại lộ thân phận, đã sớm vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, xem ra trở về nên luyện thêm một ít, kiếm tiền kiểu này ta sẽ nhanh chóng trở thành phú bà.

Thượng Quan Tây Nguyệt đang vui vẻ tính toán trong lòng.

Cuối cùng Hộ Mạch đan được nam nhân trung niên kia mua với giá 500 vạn lượng.

"Mọi người yên lặng một chút, đây là thứ cuối cùng."

Bình lão phất tay ra hiệu mọi người im lặng, trong tay hắn bưng một cái khay, phía trên được che bằng một miếng vải đỏ.

"Đây là cái gì, thần bí như vậy."

"Ai biết, đoán chừng là đồ tốt."

"Được rồi, đừng đoán bậy, mở ra sẽ biết không phải sao?"

"... Nói cũng đúng "

Bình lão rất hài lòng khi thấy ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào chiếc khay trong tay mình, thấy kỳ vọng bên trong mắt họ, xốc tấm  vải đỏ lên.

Vốn tưởng rằng là đồ tốt mới mong chờ, ai ngờ trước mắt lại là một quả trứng lớn khoảng bằng nắm đấm.

"Các vị, không nên xem thường quả trứng này, theo chuyên gia đã nhận định, đây là một quả trứng Thần thú thời thượng cổ, cụ thể là Thần thú gì trước mắt còn chưa biết. Giá khởi điểm là 200 vạn "

Bình lão thận trọng đem quả trứng đặt trên mặt bàn.

"Ngươi nói là trứng Thần thú thì nó sẽ là trứng Thần thú sao?"

"Đúng vậy, chúng ta cũng không hiểu biết nhiều, ai biết ngươi có lừa gạt chúng ta không."

"Hơn nữa, ngươi nói chuyên gia đã xem qua, nhưng chúng ta lại không biết hắn là ai. "

"..."

"..."

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn quả trứng kia, bên tai nghe thấy tiếng người khác nghị luận ầm ĩ, chẳng biết tại sao, nàng luôn có cảm giác quả trứng này rất quen thuộc, giống như người thân của mình.

"Chủ nhân, ngươi mau mua quả trứng kia đi."

Bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên truyền đến giọng nói của Lạc Lạc.

Nàng nhìn chung quanh một lần, không có người nào nhìn nàng, chẳng lẽ bọn họ không nghe được sao.

"Chủ nhân, ta đang truyền âm cho ngươi, người khác không nghe thấy đâu." Lạc Lạc mặc dù không xuất hiện, nhưng mọi động tác của Thượng Quan Tây Nguyệt hắn đều biết.

Nhìn thấy hành vi ngu ngốc của chủ nhân, trên trán Lạc Lạc rơi xuống vô số hắc tuyến.

"Lạc Lạc, thân thể ngươi vẫn tốt chứ?" Thượng Quan Tây Nguyệt cũng dùng truyền âm.

"Ta không sao, chủ nhân, ta tu dưỡng một thời gian sẽ tốt." Lạc Lạc rất vui vẻ vì Thượng Quan Tây Nguyệt quan tâm mình.

"Lạc Lạc, chừng nào ngươi mới có thể phát hiện thân."

"Còn phải qua một khoảng thời gian nữa, chủ nhân, đừng lãng phí thời gian, ngươi mau mua trứng Thần Thú kia đi, nó sẽ trợ giúp ngươi."

"Trợ giúp cái gì."

Thượng Quan Tây Nguyệt tò mò hỏi, nhưng không có ai đáp lại nàng, nàng biết, Lạc Lạc lại rơi vào trạng thái ngủ say.

Thật ra, dù Lạc Lạc không nhắc nhở nàng, nàng cũng quyết định mua nó, bởi vì nàng cảm giác được bản thân mình hình như đã biết nó từ lâu rồi, không thể phí thời gian.

"220 vạn."

Thượng Quan Tây Nguyệt mở miệng.

"Ngươi nhìn người kia, có phải đầu óc bị bệnh không, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ vì một quả trứng này."

"Ai biết hắn nghĩ như thế nào, có lẽ tiền nhiều nhưng lại không có nơi để tiêu.”

"..."

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nghe thấy đám người kia chỉ trỏ nàng, bất quá nàng không để ý, dù sao bọn họ cũng không ai biết nàng là ai.

Bình lão thấy rốt cục có người mở miệng, cao hứng không ngậm miệng được.

"220 vạn, có giá cao hơn không?"

Bình lão nói một lúc lâu cũng không có ai tăng giá lên, hắn không khỏi thất vọng cụp mắt xuống.

Aiz, vốn đang trông cậy vào món cuối cùng này có thể kiếm thêm chút tiền, hiện tại hoàn toàn thất vọng.

"Nếu không có ai tăng thêm giá, như vậy trứng Thần thú sẽ bán cho vị các hạ này với giá 220 vạn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi