NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

Edit: susublue

"Được rồi, chủ tử của ngươi đã cầu xin cho ngươi, đứng lên đi." Thượng Quan Tây Nguyệt tự giác ngồi trên ghế.

"Đại tiểu thư đã cho ngươi đứng dậy rồi, còn quỳ làm gì, muốn dập đầu tiếp à." Thượng Quan Lâm nhìn thấy Thanh Hà còn quỳ trên mặt đất không có phản ứng, lập tức phát hỏa, đổ hết tức giận lên người nàng.

"Tạ đại tiểu thư, tạ đại tiểu thư." Thanh Hà vừa nói vừa bò dậy. Sờ gương mặt nóng bỏng của mình cúi đầu đứng ở một bên, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

"Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, không ngại mất mặt sao, cút xuống cho ta." Thượng Quan Lâm nhìn đầu nàng đầy vết máu, tâm trạng bực bội quát.

"Vâng, nô tỳ cáo lui." Thanh Hà lui ra ngoài, ánh mắt âm độc trừng Thượng Quan Tây Nguyệt một cái, nàng cho là không ai phát hiện ra, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt đã sớm thu hết nhất cử nhất động của nàng vào mắt, diiexdafnllequysdonn không khỏi lạnh hừ một tiếng, ngươi chỉ là con tôm nhỏ, ta xem ngươi có thể làm nên sóng gió gì. 

"Đại tỷ, nô tỳ của ta ngươi cũng đã dạy dỗ xong, cũng nên trở về đi." Thượng Quan Lâm cũng không có tâm trạng giả bộ tỷ muội tình thâm với nàng, hiện tại chỉ hy vọng nàng mau chóng rời đi.

Nếu không nàng sợ sẽ không khống chế được bản thân mà giết Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Tất nhiên phải trở về." Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không thèm để ý tới thái độ của Thượng Quan Lâm, chậm rãi đứng dậy lúc chuẩn bị rời đi, hình như nghĩ tới điều gì đó.

"Đúng rồi, Nhị muội, ta nghe nha hoàn nói, ngươi lấy vòng ngọc ta tặng nàng." Thượng Quan Tây Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ta tặng nàng.

Thượng Quan Lâm nghe xong, cầm lấy cổ tay mình theo bản năng, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng chú ý tới động tác của nàng, che miệng cười một tiếng.

"Nhị muội, chẳng lẽ ngươi lấy đồ ta đưa cho nha hoàn đeo vào tay mình sao. "

Mặt Thượng Quan Lâm lập tức đỏ bừng, có cảm giác xấu hổ, nàng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

"Cái này, ta sợ làm mất, cho nên mới..."

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy lý do trầy trật này, không khỏi buồn cười, diiexxndannleequydonn loại lý do này cũng chỉ có người ngu ngốc như Thượng Quan Lâm mới nghĩ ra được.

"Thật sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt ngắt lời Thượng Quan Lâm, ngữ điệu kéo ra rất dài.

"Đã như vậy, ta phải cảm tạ muội muội rồi, bây giờ cũng nên để cho vật quy về nguyên chủ đi." Thượng Quan Tây Nguyệt giơ bàn tay ra trước mặt Thượng Quan Lâm, ra hiệu nàng tháo vòng ngọc xuống.

Sắc mặt Thượng Quan Lâm khó coi cúi đầu xuống nhìn vòng ngọc mình mới đeo vào tay không lâu, do dự nửa ngày, chậm rãi tháo xuống, sau đó bỏ vào trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt. 

"Cám ơn Nhị muội thay ta bảo quản, ta đi trước." Thượng Quan Tây Nguyệt cầm vòng ngọc không để ý đến ánh mắt Thượng Quan Lâm đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt vui sướng đi tới cửa.

Vừa ra cửa, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn bắt được ánh mắt ác độc của Thượng Quan Lâm còn chưa kịp thu lại, khóe miệng khẽ cong lên.

"Nhị muội, ta nói cho ngươi biết, người trong viện của ta đều mang theo lễ vật ta tặng trên người, hi vọng lần sau ngươi đừng tìm loại lý do buồn cười này tới tìm người của ta gây phiền phức, nếu có lần nữa, nhất định ta sẽ không tha." Nói ra câu cuối cùng, biểu cảm của Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêm túc hơn, có khí phách, khinh thường, và mạnh mẽ.

Thượng Quan Lâm cũng bị loại khí thế này dọa đến ngây ngẩn cả người, ngay cả Thượng Quan Tây Nguyệt bỏ đi lúc nào cũng không biết.

Trở về phòng của mình, đầu tiên là đi xem Tiểu Ngôn, khuyên Khương ma ma về nghỉ ngơi, diiexndafnleequydonn sau đó nói với Khương ma ma nếu không có chuyện gì quan trọng cũng đừng tới quấy rầy nàng.

Dặn dò xong mọi chuyện, Thượng Quan Tây Nguyệt an tâm trở về phòng đi vào không gian huyền ảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi