NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

Edit: susublue

Bách Lý Hành bị Thượng Quan Tây Nguyệt nói đến sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Tây Nguyệt lại nhìn vào Thượng Quan Lâm.

"Ta nói này Nhị muội, dưới ban ngày ban mặt, ngươi và thái tử lại ôm tới ôm lui, để cho người khác trông thấy sẽ nói ngươi thế nào đây, nói là Nhị di nương không biết dạy nữ nhi, hay là nói phụ thân ngươi dung túng ngươi tiếp cận thái tử, diexndafnlequydoon đến lúc đó nếu để đại thần trong triều biết người mà thái tử điện hạ của bọn hắn ngày đêm trông mong tác phong lại có vấn đề, có còn ủng hộ hắn không."

Thượng Quan Tây Nguyệt nói vòng vèo từ nam đến bắc, đang muốn nói tiếp, lại nhìn thấy sắc mặt Bách Lý Hành vì lời nói của mình mà trở nên trắng bệch, rốt cục hài lòng ngừng lại.

"Im miệng, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi đừng đứng đây nói bậy." Tuy nói như vậy, nhưng Bách Lý Hành vẫn đẩy Thượng Quan Lâm ra, hắn không thể dùng tiền đồ của mình để đùa giỡn, không có nàng vẫn có thể tìm nữ nhân khác, địa vị không có thì nữ nhân có ý nghĩa gì.

Thượng Quan Lâm không ngờ Bách Lý Hành lại đột nhiên đẩy nàng ra, cho nên không có phòng bị, trực tiếp bị đẩy ngã trên mặt đất.

"Thái tử..." Thượng Quan Lâm không tin nhìn hắn, không thể tin được Bách Lý Hành lại vì lời nói của Thượng Quan Tây Nguyệt mà đẩy ngã nàng, ngẩng đầu hai mắt đỏ bừng lên án nhìn hắn.

"Lâm Nhi, ta..." Ngay lúc Bách Lý Hành không biết làm sao, nha hoàn tiến lên giải vây cho hắn.

"Thái tử, khách đã đến đông đủ, lão gia kêu nô tỳ đến mời các ngươi." Nha hoàn cúi đầu cung kính nói ra.

Bách Lý Hành thở dài một hơi, làm bộ không có chuyện gì đứng lên "Đi thôi, đừng để thừa tướng chờ lâu."

Sau khi nói xong liền đi trước, cũng không để ý Thượng Quan Lâm đang ngồi sau lưng.

"Chậc chậc, ngay cả thái tử cũng không để ý ngươi, làm sao bây giờ." Tiên Phán Phán ngồi xổm trước mặt Thượng Quan Lâm lắc đầu dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.

"Cút ngay" Thượng Quan Lâm giận dữ hét, mượn sức Giang Ngọc Nhi mà đứng lên.

"Hừ, không phân biệt tốt xấu, trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa, Nguyệt nhi, chúng ta đi." Tiên Phán Phán đứng lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt bỏ đi.

"Tỷ tỷ, còn có ta." Bách Lý Thần không cam lòng bị yếu thế một lần nữa, nắm lấy tay nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng, một trái một phải đều kéo lấy nàng, hại nàng đi đường cũng không tiện, ai.

Trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt bỏ đi, Bách Lý Gấm và Long Hạo Lăng cũng đi theo phía sau, diẽnndafnleequydonn chỉ để lại Giang Ngọc Nhi và Thượng Quan Lâm ở sau lưng hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

" Ngươi chết đi, ngươi chết đi." Thượng Quan Lâm không ngừng mắng, đến khi Giang Ngọc Nhi ngăn cản nàng "Biểu tỷ, mọi thứ đều phải nhẫn nhịn."

Thượng Quan Lâm hừ lạnh một tiếng, mới đi theo sau lưng bọn họ.

Nhìn thấy người sau lưng đi đến gần, Tiên Phán Phán nói to: “ Nguyệt nhi, ta không hiểu, cùng là tiểu thư phủ Thừa tướng, sao lại kém nhau nhiều như vậy, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa đích nữ và thứ nữ sao?"

Thượng Quan Lâm nghe được hai chữ thứ nữ, tức giận đến nắm chặt tay, ngươi chết đi, đời này nàng hận nhất là hai chữ thứ nữ, nàng không cam tâm, rõ ràng Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ là cái bao cỏ nhưng lại là đích nữ, mà mặc kệ nàng tài năng hay văn chương đều giỏi hơn Thượng Quan Tây Nguyệt, diiexndaafnlequydon lại vẫn chỉ là thứ nữ không ai thừa nhận. Vì sao ông trời lại bất công như vậy, dựa vào cái gì phế vật như Thượng Quan Tây Nguyệt lại có thân phận cao hơn nàng.

Thượng Quan Lâm càng nghĩ càng thấy không công bằng, hất tay Giang Ngọc Nhi ra, bước nhanh đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt đẩy Tiên Phán Phán ra.

"Đại tỷ, ngươi đừng quá phận, vừa rồi rõ ràng là Tiên Phán Phán nói năng lỗ mãng trước, vì sao ngươi lại giúp đỡ nàng đối phó với thân muội muội như ta, rốt cục ngươi có ý gì."

"Biểu tỷ" Giang Ngọc Nhi đuổi theo giữ chặt Thượng Quan Lâm lại muốn nàng không nên nói nữa, nhưng Thượng Quan Lâm lại lờ nàng đi.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Thượng Quan Lâm đang cản đường đi, lông mày không tự chủ nhíu một cái, Bách Lý Thần bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Thượng Quan Lâm, đáng chết, Nguyệt nhi đã không vui, còn ở chỗ này nói nhảm, nếu không phải sợ bại lộ thân phận, thật muốn đạp nát cái miệng của nàng ta, để xem nàng ta có nói được nữa không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi