NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

Edit: susublue

Thượng Quan Lâm không có chút phòng bị bị Giang Ngọc Nhi đẩy té lăn trên đất, không đợi nàng đứng lên, Giang Ngọc Nhi nhào tới trước, ngồi trên bụng của nàng, quăng cho nàng một bàn tay, sau đó nắm chặt tóc của nàng.

Thượng Quan Lâm nằm dưới đất bị đè ép, không làm được gì, trơ mắt nhìn tóc của mình bị Giang Ngọc Nhi kéo. Nàng ra sức giãy dụa, tay cũng quơ lung tung tìm cơ hội nắm lấy Giang Ngọc Nhi. 

"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ta giết chết ngươi!" Thượng Quan Lâm không ngừng mắng. Rốt cục tay phải bắt được khe hở, bóp cổ Giang Ngọc Nhi.

Giang Ngọc Nhi bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, không thể thở được, tay tự giác buông lỏng,diendafnllqysdnn thừa dịp lúc này, Thượng Quan Lâm xoay người, đổi khách thành chủ, áp Giang Ngọc Nhi dưới thân.

"Tiện nhân, ngươi dám nắm tóc ta, hôm nay ta nhổ sạch tóc ngươi." Cái mồm trên khuôn mặt sưng phù của Thượng Quan Lâm miệng la mắng, động tác trong tay càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát, đầy tóc rơi trên mặt đất.

Giang Ngọc Nhi nhìn tóc của mình bị nhổ không ít, cực kỳ đau lòng, cố gắng muốn tránh thoát, nhưng sức của Thượng Quan Lâm quá lớn, nàng vốn không cử động được.

"Thả ta ra, thả ta ra."

Thượng Quan Tây Nguyệt trừng lớn hai mắt nhìn tình huống trăm năm khó thấy này, đặc sắc, thật sự rất đặc sắc, đàn bà chanh chua đánh nhau thật hăng say, người ta thường nói đàn bà chanh chua chửi rất khó nghe, bây giờ đúng là, trăm nghe không bằng một thấy.

Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn các nàng đánh nhau kịch liệt, rốt cuộc Thượng Quan Lưu Phong mới có phản ứng.

"Dừng tay, các ngươi nhìn mình xem, còn ra thể thống gì, thái tử còn ở đây, các ngươi không sợ mất mặt sao." Thượng Quan Lưu Phong giận dữ mắng mỏ các nàng, cảm giác hôm nay cái mặt mo của mình đã mất hết thể diện, không biết ngày mai sẽ bị chế giễu thế nào.

Thượng Quan Lâm nghe tiếng la hét đầy giận dữ của Thượng Quan Lưu Phong, lúc này mới nhớ tới thái tử đang đứng bên cạnh nhìn bộ dáng chanh chua của nàng, diiexnd@fnlleqysdoon hốt hoảng dừng lại, đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rối bời, mặt bị sưng đỏ, cúi đầu tới bên cạnh Bách Lý Hành nũng nịu nói "Thái tử, tiện nhân này vu hãm ta, ngươi phải trừng phạt nàng."

Thượng Quan Lâm làm bộ rất ủy khuất, thật sự không biết đầu tóc như ổ quạ, gương mặt sưng đỏ của mình hoàn toàn không hợp khẩu vị của Bách Lý Hành.

“ Được rồi, đây là chuyện nhà các ngươi, bản thái tử đi trước." Bách Lý Hành không nhịn được nói, nói xong cũng nhanh chân đi ra ngoài, không muốn nhìn Thượng Quan Lâm một chút nào, cũng mặc kệ nàng dùng vẻ mặt ủy khuất để nhìn mình.

Thấy Bách Lý Hành đi rồi, Tiên Vĩ cũng mở miệng "Vậy lão phu cũng không quấy rầy nữa, cáo từ." Nói xong liền kéo Tiên Phán Phán không tình nguyện đi theo sau lưng Bách Lý Hành.

"Nguyệt nhi, ta đi trước đây, hai ngày nữa lại tới tìm ngươi." Tiên Phán Phán vừa bị Tiên Vĩ lôi kéo rời đi vừa quay đầu lại nói. 

Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười vẫy tay với nàng, cho thấy mình đã biết.

Thấy tất cả mọi người đều đã đi, Thượng Quan Lưu Phong đưa ánh mắt nhìn về phía ba người Long Hạo Lăng, giống như hỏi bọn họ cũng đã tự động rời đi, vì sao bọn hắn còn chưa đi.

"Vậy chúng ta cũng cáo từ." Long Hạo Lăng thức thời lôi kéo Bách Lý Thần đi ra ngoài.

"Tỷ tỷ, chờ ta, lần sau ta lại tới tìm ngươi chơi." Bách Lý Thần vẫy tay với Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Còn ta nữa." Bách Lý Gấm cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau.

Đáng tiếc Thượng Quan Tây Nguyệt đã sớm không nhìn bọn hắn nữa, mà lại đưa mắt nhìn biểu tỷ muội Thượng Quan Lâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi