- Kỳ ơi! Dậy đi học! – Ông Phát từ nhà bếp nói vọng vào phòng Kỳ. Kỳ không trả lời, gần một đêm thức trắng làm cô kiệt sức
Kỳ vệ sinh cá nhân, rồi soạn bài vở. Chợt... Kỳ đụng trúng một cái hộp màu xanh biển. Cô mở ra, là cái đồng hồ san hô cô mua ở biển cùng Khải. Kỳ thở dài. Cô tính tặng Khải nhưng...
Chán nản, Kỳ đóng hộp lại, quăng vào góc phòng
*khịt..khịt*
Kỳ ra sức ngửi bởi... hình như có một mùi lạ trong nhà cô
- A! Cháy! Cháy! – Cô hét toáng lên khi bước vào nhà bếp.
Kỳ chạy vào, cô không biết bố cô có còn đây không. Cô hoảng sợ cực độ. Nhưng cảnh tượng trước mặt lại... làm Kỳ muốn té xỉu. Ông Phát tay cầm cái chảo chiên... cái miếng gì đó Kỳ không biết, bởi chung quy bây giờ thứ đó đã thành cục than đen xì. Mắt bố cô thì đăm chiêu nhìn ra cửa sổ
*tách*
Kỳ tắt bếp, tức tối nhìn vào cái chảo. Ai ăn được thứ này nữa chứ.
- Này! Này! Bố ơi! Trái đất khẩn cấp gọi ông Hạ Kim Phát! – Kỳ quơ quơ tay trước mặt bố mình
- Hả... hả? – Ông Phát giật mình.
- Bố à... bố có biết bố sắp làm cháy nhà không? – Kỳ tức giận nói, tay chỉ trỏ chung quanh cái bếp
Ông Phát nhìn theo tay con gái mình, giật mình bởi khói bao xung quanh.
*cộp cộp*
Kỳ lấy đũa, gắp cái "miếng than" trong chảo hồi nãy đập đập xuống bàn
- Oa... hay ghê! Bố đã giúp thế giới tạo ra than mà chỉ tốn vài phút. Trong khi than tự nhiên tốn tới triệu năm là ít – Kỳ ra vẻ trầm trồ để chọc bố
Kỳ quăng cái "miếng than" đi, nói vọng lại
- Mai mốt bố được giải gì đó đừng nói con là con gái của bố nha.
Im lặng...
Kỳ quay lại, bình thường thì đáng lẽ bố cô phải trách mắng cái kiểu ăn nói ấy của cô. Sao giờ lại im vậy?
Kỳ ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, ông Phát tháo tạp dề rồi về phòng đóng cửa lại
Kỳ ngơ ngác, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Bố à... bố không đi làm ạ? – Kỳ nói với theo
- Không – Bố cô nói vọng ra. Giọng đầy buồn bã.
Kỳ ngớ ngẩn đứng đó một hồi...
" một con vịt xòe ra hai cái canh
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp" điện thoại cô reo lên
- Alo, có việc gì vậy Thảo? – Kỳ bắt máy
- Chị ơi... chị Thu bị sao ấy – Thảo lo lắng nói
- Sao? – Kỳ cũng hốt hoảng
- Chị ấy không ăn sáng...
- Trời... không sao đâu... Tí lên trường nó ăn. Thôi, bye em.
*tút... tút*
Kỳ dập máy...
Sau đó cô mang những câu hỏi về hành động của ông Phát tới trường
***
20 phút trước tại nhà Thu...
Thảo ngạc nhiên trước hình ảnh đang diễn ra, Thu đã ngồi vào bàn ăn hơn 10 phút mà chưa ăn gì, chỉ ngồi thở dài, chống tay nhìn vào bát mì, gương mặt đăm chiêu sầu não. Bình thường thì chỉ 5 phút là con chị của Thảo đã xơi xong hai gói mì với một hộp sữa. Sao bây giờ chỉ ngồi nhìn như vậy...
3 phút sau...
Thu đứng dậy, đeo cặp lên vai đi học
- Chị không ăn gì mà cứ đi như vậy sao? – Thảo lo lắng hỏi
- Không! – Thu trả lời, giọng nói đầy bi thương
--------Cùng lúc đó tại nhà Tỉ ---------
*cốc cốc* tiêng gõ cửa vang lên
- cậu chủ à, đến giờ dậy rồi ạ! – Bà quản gia nhà Tỉ nói
- Cháu không dậy đâu! – Tỉ nói, giọng ướt sũng
- Thế cậu không định ăn rồi đi học sao? – Bà vẫn từ tốn
- Không!
- Cậu bị đau ở đâu à? – Bà tiếp tục từ tốn hỏi
- Không! Bà đi đi... Cháu muốn một mình – Tỉ nói, giọng tuyệt vọng
***
- Kỳ!
Kỳ quay lại bởi tiếng kêu. Khải chợt cười trước cái gương mặt cô. Miệng thì ngậm cái bánh mì trét đầy bơ, người như khúc gỗ di động. Khải lấy tay vén vài sợi tóc trên gương mặt Kỳ, khi tay anh chạm vào mặt, Kỳ mới bừng tỉnh. Khải thì tâm trạng đang rất là vui. Từ ngày hôm qua, Khải đã biết cô cũng có cảm tình với anh nên anh rất phấn khích. Tuy Kỳ không nói, nhưng cái chạm môi hôm qua có lẽ đã nói lên tất cả. Khải nắm tay, cùng cô đi vào trường trước nhiều ánh mắt của bao học sinh khác. Kỳ thì tiếp tục ngẩn ngơ đi theo như cái máy. Bao nhiêu câu hỏi đang bay vòng vòng trong đầu Kỳ bởi cái biểu hiện kì lạ của bố cô sáng nay.
***
Giờ ra chơi...
Chuông vừa reng là Khải đã tới lớp Kỳ, lôi cô ra sau trường cùng ăn trưa
- Em bị gì à? – Khải khẽ nhíu mày nhìn Kỳ
- Hả... có đâu? – Kỳ liền chối
- Không có sao mặt em kỳ vậy? – Khải vẫn không buông tha.
- Không... không có thật mà – Kỳ lẩn tránh câu hỏi của Khải bằng cách vùi mặt mình vào cái hộp cơm.
Lúc ngước lên thì trên mặt lấm tấm vài hạt cơm. Khải liền cười nghiêng ngả. Kỳ đỏ mặt, vụng về lấy tay lau mặt.
- Để anh! – Khải lấy tay, kéo đầu Kỳ sát vào đầu mình, rồi từ từ dùng tay gỡ từng hạt cơm cho cô. Anh làm rất nhẹ, cứ như sợ mạnh tay một chút thôi cũng là Kỳ đau. Kỳ thoáng bối rối, gương mặt Khải gần quá. Cô nghe được hơi thở của anh, cảm thấy tay anh run run khi chạm vào mặt cô. Gương mặt Khải liền... từ từ tiến gần gương mặt Kỳ.
- A! Tôi có việc bận... tôi... tôi đi
Khi khoảng cách chỉ còn 2cm, Kỳ liền đầy Khải ra, đứng dậy bỏ đi, để Khải lại với bộ mặt ngây ngốc.
Kỳ bước đi mà cứ như chạy, sợ hãi, sao cô lại không kiểm soát được bản thân chứ? Làm vậy chẳng khác nào chấp nhận tình cảm của Khải, Kỳ không xứng. Cô phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?
Bây giờ là giờ ra chơi, chẳng lẽ lại về lớp ngủ? Kỳ quyết định đi tìm Thu.
Ngộ thật! Hôm qua Kỳ hứa bao Thu kem, vật mà Kỳ lại quên. Nhưng sao Thu không làm ầm lên như mọi lần nhỉ? Kỳ quay lại lớp, thấy con bạn đang nằm trên bàn học. Hình ảnh này quen quá.... sao giống cô mỗi lúc chán nản vậy. Kỳ liền lôi con bạn xuống căn – tin mặc cho Thu kêu í ới. Kỳ ấn Thu ngồi xuống ghế, rồi nhìn nhìn thẳng vào mắt, tỏ ra vẻ hình sự
- Nói đi! Cậu có vấn đề gì? Khai! – Kỳ hỏi cứ như quan trên xử phạm nhân
Thu nước mắt rưng rưng, môi mím chặt. Kỳ liền chạy tới ôm con bạn
- Nè! Tớ nói vậy thôi cũng sợ là sao? – Kỳ nói một cách bối rối
- Hic! Chắc anh Tỉ chia tay với tớ quá à! – Thu mếu máo như đứa con nít
- Hả? Chuyện nghiệm trọng vậy sao? – Kỳ ngạc nhiên
- ừm... – Thu gật đầu, lấy tay lau nước mắt
- nhưng tại sao chứ? – Kỳ hỏi – Cậu nói đi! Có gì tớ giúp cho! Anh ấy mà bắt cá hai tay là tớ xử đẹp. Tớ theo phe cậu mà. Đừng lo nha!
Kỳ nói một hơi
Thu lắc đầu
- không phải tại anh ấy. Tại tớ! – Thu vẫn thút thít.
Kỳ liền im lặng, không biết nói gì hơn. Thu thấy vậy, liền lấy bình tĩnh kể cho Kỳ nghe
~ ~ ~ ~ ~
Hôm qua,...
Giờ ra chơi kết thúc, Thu bực mình vì Kỳ tự dưng biến đâu mất trong khi đã hứa bao kem Thu. Đang hậm hực bước đi thì Thu bị một bàn tay kéo lại. Đang bất ngờ, Thu dần mới nhìn thấy thằng con trai đứng trước mặt. Là... là... đại ca của khoa đạo diễn. Thu làm gì đắc tội với hắn sao?
- Chào bạn –Tên đó lên tiếng
- Ờ... ờ... chào – Thu lắp bắp, cố gắng lục soát lại trí nhớ xem đã làm gì đắc tội với tên này! Nhưng vẫn không thấy được một chút ký ước nào liên quan với tên đó.
Tên đó nhét vào tay Thu một mảnh giấy màu hồng, nếu không lầm thì có cả nước hoa nữa, đang ngớ ngẩn thì tên đó lên tiếng
- Ra về hẹn gặp ở cổng trường! – Tên đó nói rồi bước đi về lớp, để lại Thu với gương mặt khó hiểu.
~ ~ ~
- Thằng đó ghi gì vậy? – Kỳ hỏi, đôi mắt đầy vẻ tò mò
- Ghi là để ý tớ - Thu yếu xìu
*phụt*
Kỳ phun đống nước trong miệng rồi cười muốn té ghế. Kỳ cứ tưởng trên đời có Thiên Tỉ mới dám chấm nhỏ bạn cô. Không ngờ... trên đời vẫn có người dũng cảm tới vậy.
- Haha... haha... ha...ha...
Kỳ liền im lặng khi gặp ánh mắt muốn nói "cười nữa ta sẽ gϊếŧ ngươi" từ Thu.
- Rồi... rồi sao nữa? – Kỳ lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị nói
~ ~ ~
Thu gấp tờ giấy lại, cảm giác thích thú dâng trong lòng. Nhưng người mà cô thích chỉ có Thiên Tỉ. Rất tiếc là cô phải từ chối tên này rồi.
Giờ ra về, để tỏ ra rằng mình trân trọng tình cảm của người ta. Thu vẫn ra chỗ hẹn. Tên đó đã đứng ở cổng trường từ lúc nào, hai tay đút túi quần, dáng đứng kiêu ngạo, mấy nam sinh cố gắng tránh xa tên đó ra để khỏi phải gặp rắc rồi. Ai mà chẳng biết hắn là Lưu Nhất Lân – đại ca nổi tiếng ở trường. Mặc dù không là nhất, nhưng cũng phải khiến người khác nể.
Trước cổng bắt đầu vắng vẻ, Thu bước tới, tay cầm tờ giấy màu hồng. Cô hơi run, bởi đây là lần đầu tiên cô làm vậy.
- Chào! – Tên đó cười tươi khi thấy Thu bước tới
Thu không biết nói gì, chỉ cười lại
- Mình đi ăn chút gì đi – Lân nắm tay Thu một cách tự nhiên.
Thu liền rụt tay lại khiến Lân hụt hẫng
Thu liền đưa tờ giấy hồng ra.
- Xin lỗi! Tớ có bạn trai rồi. Tớ không thể chấp nhận tình cảm của cậu được. Mong hiểu dùm! – Thu run rẩy bởi lỡ tên này vì chuyện này mà kêu giang hồ xử thì chỉ có nước chết.
Tên đó cười khẩy, nhìn Thu
- Tớ biết.
Thu thắc mắc, nếu biết rồi mà hắn vẫn làm mấy cái trò dư hơi này sao?
- Nhưng không lâu đâu! – Lân nói, rồi ôm eo Thu...
~ ~ ~
- Cái gì? Hắn cưỡng hôn cậu sao? – Kỳ tức giận đập bàn.
- Không! Tớ né được, nên thành ra chỉ hôn má. Nhưng... – Thu ngập ngừng
- Sao? – Kỳ hỏi
Thu ôm mặt gục xuống bàn
- Tớ không biết. Tự nhiên lúc đó anh Tỉ xuất hiện – Thu bắt đầu khóc nấc lên.
- Cái gì? Trùng hợp vậy sao? – Kỳ ngạc nhiên
- Tớ không biết. Anh ấy không nghe tớ giải thích
- Hừ! Vậy là tên kia sắp đặt rồi – Kỳ chắc nịch
Thu kể tiếp...
~ ~ ~
Tỉ dường như không tin vào mắt mình. Hồi chiều, tự dưng có một số lạ nhắn vào điện thoại là Thu đang bị nguy hiểm, phải đến trường ngay. Vậy mà... cảnh tưởng trước mặt lại là... Thu đang hôn một tên lạ hoắc. Anh liền bỏ chạy. Thu đẩy Lân ra, chạy theo. Chợt Lân nắm tay cô lại.
- Tôi một khi đã muốn gì là sẽ có cho bằng được. Đừng hòng thoát khỏi tôi.
Ánh mắt Lân như tối sầm lại, nhưng không hiểu sao Thu không thấy sợ, ngược lại còn tức giận, tát vào mặt Lân rồi bỏ đi. Lân đứng đó, để tay lên má
- Hay lắm! Như vậy mới thú vị chứ! – Xong, tên đó bước đi, để lại một cổng trường vắng lặng.
END CHƯƠNG 22