NGỒI MÃI SAO CÓ THỂ KHÔNG LOẠN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Đường Thư Đình nhận điện thoại trở về biệt thự Đường gia, Khổng Tiếu đang ngồi trong ghế sô pha khóc sướt mướt. Đường Thư Đình mặt đen thui, chất vấn bà: "Rốt cục là chuyện như thế nào?"

Khổng Tiếu có chút sợ hãi, lùi lại, nhỏ giọng đem sự việc nói một lần: "Có vệ sĩ cùng đi ra ngoài."

Đường Thư Đình bị bà làm tức giận đến một câu cũng nói không nên lời, đi đến phòng bếp nhìn vết máu trên mặt đất kia, càng lửa giận công tâm: "Cô rốt cục có não hay không? Cô xem một chút đây là máu sao?"

"Lão gia tử, trong trường học gọi đến, nói không thấy tiểu Dục." Thư ký cầm điện thoại đến.

"Không thấy?" Đường Thư Đình phút chốc nhìn về phía anh ta: "Sao lại không thấy?"

Thư ký không nói chuyện. Đường Thư Đình nổi trận lôi đình, đem cái chén ở trên bàn ném đi: "Thẩm Hoài Cảnh, nhất định là cậu ta. Báo cảnh sát, báo cảnh sát, kiện cậu ta lừa bán, kiện cậu ta bắt cóc."

Thư ký đáp lời, cầm điện thoại di động lên, không đợi gọi đi, thì trên điện thoại di động có cuộc gọi đến. Sau khi nghe xong, thần sắc đại biến: "Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi."

"Lại xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Đường Thư Đình đã cực kỳ khó coi.

Từ trên điện thoại, thư ký mở tin tức ra cho ông xem. Giải trí địa phương mới nhất, đề tài trang đầu tất cả đều liên quan đến tin tức của Đường gia. "Con dâu Đường gia bên ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm", "Tiểu công chúa Đường gia đại công khai ảnh giường chiếu", "Tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, Đường Hải bao nuôi vài tiểu tam, lại bị tiểu tam vạch trần nói không có năng lực."

Dù sao các loại tư liệu đen, có giả có thật, nhưng nó đem Đường gia đẩy lên đầu ngọn sóng.

Điện thoại di động của thư ký không ngừng vang lên, có truyền thông gọi tới hỏi thăm, cũng có trong công ty. Điện thoại di động trên tay Đường Thư Đình cũng có cuộc gọi, là Đường Hải: "Ba, xảy ra chuyện rồi, cái hạng mục cùng Từ Kính hợp tác xảy ra vấn đề. Có công nhân nói chúng ta khất nợ tiền lương, đang ở trước cửa công ty tổ chức biểu tình."

Đường Thư Đình cho hắn an tâm chớ vội, bản thân lập tức về công ty. Vừa cúp điện thoại không bao lâu, trên điện thoại di động lại có cuộc gọi, là thư ký của Đường Hải: "Chủ tịch, vừa rồi có người của cơ quan chính phủ đến đưa Đường Tổng đi. Nghe nói là người giám đốc công trình bị kéo xuống, yêu cầu tổng giám đốc hổ trợ điều tra."

Đả kích liên tiếp làm Đường Thư Đình có chút đứng không vững, che ngực ngã xuống ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch: "Nhanh, về công ty trước."

Thư ký cầm điện thoại, thận trọng nói: "Vậy... Chuyện kia còn báo cảnh sát không? Chủ tịch?"

Đường Thư Đình hai tay nắm chặt, sắc mặt u ám: "Trước không báo, ta ngược lại muốn xem cậu ta có thể đùa giỡn kiểu gì."

*

Trong khách sạn, Thiệu Thành Hi đã đi, Liên Hiên dựa ở trên ghế sô pha xem tin tức, cười trên nỗi đau của người khác: "Đường Hải này cũng coi là trừng phạt đúng tội, chính hắn cả ngày ở bên ngoài tìm tiểu tam, cuối cùng bị vợ của mình cho đội "Mũ xanh"(*)."

(*) Mũ xanh: Tại sao đàn ông Trung Quốc lại sợ đội mũ màu xanh lá cây? "Mũ màu xanh" là chiếc mũ có màu xanh, nghĩa đen là chỉ chiếc mũ màu xanh mà người ta vẫn thường đội. Nhưng ngụ ý ở đây lại đang ám chỉ khi người đàn ông có vợ đi ngoại tình mà không biết. Vì vậy, người đàn ông này bị gọi là "đội mũ xanh", hay còn gọi là "bị cắm sừng". (Còn về sự tích "Mũ xanh" thì mọi người lên google tìm xem nha).

Mạc Dĩ Quân cũng từ trên điện thoại di động thấy được tin tức, chần chờ mở miệng: "Đây đều là thật?"

Liên Hiên cười hắc hắc: "Tin tức mà, đương nhiên có thật có giả, nóng như vậy mới có thể đi lên. Nhưng cái này, tôi cam đoan là thật, bởi vì tư liệu này là tự mình tôi đào ra."

Mạc Dĩ Quân đối với những chuyện này của Đường gia có chút thở dài. Thật là biết người, biết mặt, không biết lòng, cũng là đủ loạn.

Ôn Đinh ngồi một người trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Cảnh ngồi ở bên cạnh cô. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ôn Đinh dựa ở trên người anh nghe bọn họ nói những chuyện đã làm đối với Đường gia, trong lòng dần dần an ổn xuống. Quả nhiên Thẩm Hoài Cảnh vừa ra tay thì hung ác tới, Đường gia lúc này nhất định đã loạn thành một đóng.

Ôn Đinh cho tới nay không có thấp thỏm, chỉ có chút mỏi mệt, trong hơi thở lại có tất cả hơi thở quen thuộc làm cho người ta an lòng, chưa phát giác mí mắt có chút đánh nhau.

"Ôn Đinh a" Liên Hiên ngồi thẳng lên hướng phía trước, chọc ghẹo mà: "Tôi phát hiện, cô mỗi lần cách một khoảng thời gian không gặp Cửu ca, chuyện đầu tiên khi cô gặp anh ấy chính là ngủ. Cái này, Cửu ca không ngờ chính là cái gối ôm hình người cộng thêm khí trợ ngủ chứ?"

Ôn Đinh liếc anh ta một cái, tiếp theo vô cùng đáng thương quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: "Thẩm tiên sinh, anh có quan tâm không?"

Thẩm Hoài Cảnh thấy bộ dáng đáng thương trông mong của cô nhìn mình, nhịn không được khóe miệng hơi câu, trầm thấp cười cười, bàn tay sờ lên đầu cô vuốt vuốt, trong mắt mang theo cưng chiều.

Ôn Đinh nhìn thấy anh cười, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt của anh, có chút si mê cảm thán nói: "Cười a, quả nhiên là ngoại hình đẹp mắt, cười lên cũng đẹp mắt."

Thẩm Hoài Cảnh tay dừng lại, nụ cười trong nháy mắt thu lại, sắc mặt có chút biến thành màu đen.

Liên Hiên vỗ ghế sô pha, cười điên cuồng. Ôn Đinh lập tức kịp phản ứng mình làm cái gì, gượng cười hai tiếng, từ ghế sô pha đứng lên, hướng phòng ngủ lướt tới. Một bên phiêu một bên nói: "Quả nhiên là một lần mang thai ngốc ba năm nha."

Liên Hiên vỗ ghế sô pha cười đến nước mắt đều chảy ra, muốn ngăn thế nào cũng ngăn không nổi. Thẩm Hoài Cảnh thản nhiên nhìn Liên Hiên một cái: "Hăng quá hoá dở. Ôn Đinh là người lòng dạ hẹp hòi, người mang thù." Thẩm Hoài Cảnh nói xong vào phòng ngủ, để lại Liên Hiên một miếng nước bọt kẹt ở yết hầu, ho điên cuồng.

Mạc Dĩ Quân giật mình sững sờ nhìn hướng Ôn Đinh rời đi, ấy ấy: "Đây là tiểu Ninh?"

Liên Hiên uống một hớp nước, bình phục tâm tình một chút, nghe được Mạc Dĩ Quân nói nhìn anh ta: "Cái gì?"

Mạc Dĩ Quân vội vàng lắc đầu: "Không có gì, chỉ là tôi không nghĩ tới tiểu Ninh, không phải, hẳn là tích cách của Ôn Đinh hoạt bát như thế."

"Hoạt bát?" Liên Hiên một mặt ghét bỏ: "Tôi cho anh biết, đây không phải hoạt bát. Ôn Đinh chính là tìm đường chết giới chong chóng đo chiều gió, tìm đường chết giới hoá thạch sống. Tìm đường chết này thật sự là một tay giỏi, tìm đường chết làm hoa văn chồng chất. Anh xem lần này, toàn bộ Đường gia đều nhanh để cô ấy làm đến không còn."

Mạc Dĩ Quân cúi đầu, nhắm hai mắt lại, cười khổ một tiếng.

Thẩm Hoài Cảnh đi theo Ôn Đinh vào phòng ngủ. Ôn Đinh đắp kín chăn nằm ở trên giường, chỉ lộ ra hai con mắt buồn ngủ nhìn anh. Thẩm Hoài Cảnh đóng cửa lại, đi đến bên giường cách tấm chăn đem cô ôm vào trong lòng, nói khẽ: "Buồn ngủ rồi?"

Ôn Đinh gật gật đầu. Thời gian không có anh ở bên cạnh, giấc ngủ của cô đương nhiên không tốt, với lại đã mang thai, những ngày này lo lắng sợ hãi. Trước đó vẫn không cảm giác được, bây giờ thấy anh, thì cảm giác thể lực của mình sớm đã tiêu hao, mệt mỏi ghê gớm.

Thẩm Hoài Cảnh ở bên môi cô nhẹ nhàng hôn một cái, xoay người lên giường: "Ngủ đi, anh ở bên cạnh em."

Ôn Đinh gật gật đầu, đầu hướng trong cổ anh cọ xát, nhắm mắt lại. Đôi mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh lẳng lặng nhìn cô, bàn tay vuốt ve tay nhỏ mềm mại của cô, nói thật nhỏ: "Ôn Đinh, em đã từng sợ chưa, sợ anh không đi tìm em?"

Ôn Đinh lập tức mở to mắt, đề phòng nhìn anh: "Anh muốn gì? Đừng lừa em nói."

Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên cười, đưa tay bóp cằm của cô, mắt đen sáng rực: "Vậy em nói cho anh biết, em nghĩ thế nào?"

Ôn Đinh bĩu môi, đẩy tay của anh ra, vùi đầu vào trong ngực của anh, nhỏ giọng thầm thì: "Em không quên, một câu trong lời nói của anh em đều không quên. Anh đã nói để cho em tin tưởng anh, em đương nhiên tin tưởng anh, phải không?" (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ngày đó ở trên đường nhỏ Thị trấn, anh buộc cô phải tin anh, chuyện "Bi thảm" như thế, sao cô lại quên. Thẩm Hoài Cảnh phút chốc nắm chặt cánh tay, đem cô giam trong ngực, hôn lấy đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: "Ừ, đáng khen ngợi."

Đem Ôn Đinh dỗ ngủ xong, Thẩm Hoài Cảnh ra khỏi phòng ngủ. Thiệu Thành Hi dẫn Từ Kính đến khách sạn, mấy người cùng nhau nghiên cứu bước kế tiếp đi như thế nào.

Lúc này, Từ kính hợp tác với Đường Hải phát triển một dự án bất động sản mới. Nhà thầu đã ôm tiền chạy, bây giờ công nhân đang tập trung ở tập đoàn Đường thị, yêu cầu bọn họ đưa ra quyết định.

"Thẩm Cửu, mặc dù chúng ta khiến công nhân gây sự, nhưng số tiền này đối với tập đoàn Đường thị chỉ là "Cửu ngưu nhất mao"(*)." Từ Kính có chút đoán không ra ý nghĩ của Thẩm Hoài Cảnh.

(*) Cửu ngưu nhất mao: giống như hạt cát trong sa mạc.

"Không chỉ là công nhân." Đôi mắt của Thẩm Hoài Cảnh nhắm lại, trong tròng mắt đen mang theo lạnh buốt: "Anh liên hệ với những công ty kia đã từng cùng tập đoàn Đường thị hợp tác trước đó, để bọn họ bắt đầu kết thúc công việc trình khoản. Những tin tức này vừa ra tới, khẳng định có rất nhiều công ty không yên lòng, phiến quạt gió châm chút lửa, tất cả chẳng qua là nước chảy thành sông."

"Xế chiều hôm nay, công nhân gây sự, có rất nhiều truyền thông đều ở hiện trường, tin tức Đường Hải bị bộ phận kiểm tra kỷ luật đưa đi cũng đã lên trang đầu. Cộng thêm những chuyện xấu hôm nay, ngày mai giá cổ phiếu đoán chừng phải rớt phá chân trời." Liên Hiên đắc ý nói.

"Còn có, trễ nhất là ngày mai, hầu hết các giám đốc điều hành trong công ty Đường gia đều đến ủy ban kiểm tra kỷ luật một chuyến. Lần này, công ty trở nên hỗn loạn, càng không cần đề cập đến Đường Hải này, đấu tin vào người khác lừa gạt, đem tiền quăng vào mấy cái kế hoạch không có tiền đồ này. Đường Thư Đình chính là có hồi thiên chi lực, cũng đền bù không được cái lỗ thủng này của Đường Hải gây ra."

"Mà cái này chẳng qua chỉ là mới bắt đầu."

Liên Hiên nói, ánh mắt lại theo dõi chuyển động của Thẩm Hoài Cảnh. Chỉ thấy Thẩm Hoài Cảnh đi đến bên cạnh cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng nhìn vào một chút, lại quay trở về. Đã ba lần trong mười mấy phút.

Liên Hiên nhịn không được mở miệng: "Cửu ca, anh không yên lòng như vậy, bằng không anh đi vào ngủ với cô ấy đi?"

Thẩm Hoài Cảnh nhìn anh ta, vậy mà nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu: "Mọi chuyện cậu đều có thể làm, vậy thì giao cho cậu." Nói xong, vậy mà thật sự đứng lên đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ.

Trong phòng khách lâm vào trong một trận yên lặng. Khóe miệng Liên Hiên co giật nửa ngày, nhịn không được bạo nói tục: "Dựa vào... anh ta chẳng lẽ nghe không ra tôi là đang chế nhạo anh ta?"

Thiệu Thành Hi nhún nhún vai: "Mặc kệ nghe ra hay không nghe ra, anh ta đã nói anh cũng có thể làm, vậy tôi cũng sẽ không nói lời khách sáo. Tiểu Tiểu nhà tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, vậy tôi đi trước đây."

Từ Kính cũng đứng lên: "Tôi cũng còn có một chút việc, cậu đúng là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm chứ."

Mắt thấy Thiệu Thành Hi với Từ Kính đều đi, Liên Hiên đưa tay kéo Mạc Dĩ Quân. Mạc Dĩ Quân vội vàng khoát tay: "Tôi cũng còn có chút việc chưa xử lý xong, đi trước."

Trong phòng khách liền chỉ còn lại Liên Hiên với Ôn Dĩ Nam ngồi một bên im lặng không nói gì. Ôn Dĩ Nam nhìn anh ta: "Liên ca, em có thể giúp anh làm chuyện gì?"

Liên Hiên nhìn Ôn Dĩ Nam mang theo khuôn mặt thanh xuân chờ mong, khóe miệng giật một cái: "Cậu... nghỉ ngơi đi."

__________

Editor:

Hôm qua Hi lên Google xem thử coi có thêm mấy web ĂN CẮP truyện Hi edit nữa thì phát hiện ra cái web này, nó không những ĂN CẮP mà nó còn thêm mắm dặm muối vào truyện.

Đã ĂN CẮP truyện người khác edit rồi mà còn sửa luôn bản gốc của tác giả, dơ bẩn vừa thôi chứ. Bớt tạo nghiệp đi nghe đồ dơ bẩn, Tổ Truyện quật mày đấy.

Hi chỉ mới đọc phần văn án của nó thì thấy sai rồi, không biết trong truyện nó có sửa lại gì không. Mọi người có vào trang này thì report truyện này dùm Hi nhé, thành phần dơ bẩn này không nên tồn tại.



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi