NGÔI SAO BẦU TRỜI ĐỀU HÁI CHO EM


Ôn Bảo Tứ: "..."
Cảnh quay buổi chiều, quả nhiên tâm tình Tô Dương vô cùng kém, may mắn thay, anh ta cũng không đem mấy thứ cảm xúc tiêu cực này vào công việc.
Mãi cho đến khi công việc kết thúc hai người bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, Tô Dương còn đang chiến tranh lạnh với đại diện anh ta, Ôn Bảo Tứ đứng cách xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giằng co này.
Cô ngoan ngoãn không có dính vào, quay xong liền thu dọn đồ đạc trở về khách sạn.
Ngày hôm sau, Thiệu Ngọc nói cho cô kết quả điều tra của anh.
Trước khi Tống Thanh trở thành người đại diện của Tô Dương, cô ta đã từng là trợ lý của một sao nam nổi tiếng trong giới, sau đó mới chuyển sang công ty của Tô Dương.
Khi đó Tô Dương còn là một diễn viên nhỏ vô danh không ai biết, từ khi ra mắt năm mười bảy tuổi, đóng phim ba năm liền đều không nổi tiếng, mãi đến mấy năm trước mới tiếp nhận một vai nam hai dòng phim cổ trang, lúc này mới có vẻ phất lên hơn được.
Mà vào thời điểm đó, Tống Thanh đang là người đại diện của anh ta, có thể nói Tô Dương để từ vô danh đến nổi tiếng như bây giờ đều là do cô ta âm thầm hỗ trợ sau lưng.
"Cho nên...!Tống Thanh thích Tô Dương?" Ôn Bảo Tứ chần chừ thăm dò, Thiệu Ngọc trầm mặc không lên tiếng.
Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: "Tứ Tứ, không nên tùy tiện phỏng đoán tình cảm của người khác."
"...Ồ"
"Bất quá nhìn đống tài liệu này, coi như có không thích thật, nhưng tình cảm cũng hề tầm thường, cho nên Tứ Tứ, em phải cách xa Tô Dương một chút, biết không?"
"...Anh vừa nói không nên phỏng đoán tình cảm của người khác mà." "
"Cho nên anh mới đang phân tích cho em đây."
"...Ồ."
Ôn Bảo Tứ không còn gì để nói.
Còn may, quá trình quay phim cũng đã xong được một nửa, bối cảnh Bắc Thành gần như đã hoàn thành, tiếp theo, bọn họ sẽ di chuyển đến trường quay nằm tại Hàng Châu, cuối cùng là bay đến Paris.
Tính toán thì cũng phải còn hơn một tháng nữa.
Có lẽ là bởi vì bận tâm Tống Thanh, nên hôm đó Tô Dương mặc dù có vẻ rất bất mãn, nhưng sau đó cũng giảm bớt quan hệ cá nhân với cô, ngoại trừ khớp thoại cùng quay phim, anh ta cũng chỉ trầm mặc ngẩn người cầm điện thoại di động.
Ôn Bảo Tứ trong lòng biết rõ, lại chỉ có thể giả bộ không phát hiện ra gì, mỗi ngày đều điềm nhiên như không có việc gì cười cười nói nói.

Thiệu Ngọc gần đây rất bận rộn, nhưng vẫn luôn gọi video cho cô giữa các lần quay phim, Ôn Bảo Tứ chỉ có thể trốn trong góc đeo tai nghe nói chuyện thủ thỉ với anh.
Bên kia điện thoại lúc nào cũng thấy người ra người vào, trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, anh đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím, làm hai việc một lúc, lắng nghe cô kể về sinh hoạt thường ngày ở đoàn phim, thỉnh thoảng sẽ nói hai câu thêm vào.
Còn đặc biệt điềm nhiên như không hỏi cô ngày hôm nay cùng Tô Dương nói chuyện gì.
Ôn Bảo Tứ mỗi lần thế đều cau mày hét lên.
"Không có nói chuyện!"
Cảnh quay ở Bắc Thành kết thúc, cả đoàn ở lại Hàng Thành chờ nửa tháng trước khi bay ra nước ngoài, trong khoảng thời gian này có vẻ như nhà Tống Thanh xảy ra chuyện, phải hoãn lại một ngày.
Ôn Bảo Tứ và Tô Dương đã mua vé khoang hạng nhất, chuyến bay kéo dài hơn mười giờ, mấy ngày tiếp theo họ phải quay liên tục nên ngay khi vừa lên máy bay, cô đã bịt mắt ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, đèn trong cabin đã tắt, trời tối đen, trừ hai ngọn đèn nhỏ ở góc cuối cùng, ngoài cửa sổ cũng tối đen như mực.
Không gian rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đã ngủ say.
Ôn Bảo Tứ vén tấm bịt mắt lên, di chuyển cơ thể, trong lúc vô ý chuyển tầm mắt sang một bên cạnh, nhìn thấy Tô Dương đang mở to mắt ngẩn người.
Khuôn mặt anh ta mờ mịt trống rỗng, hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mắt, vô cớ khiến người ta cảm thấy cô đơn chán nản.
"Anh không sao chứ?" Ôn Bảo Tứ do dự hỏi, Tô Dương qua vài giây sau mới quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Cô tỉnh rồi."
"Ừm, anh đã ngủ chưa?"
"Đã ngủ rồi, còn mơ một giấc mơ."
"Mơ cái gì?"
"Mơ thấy tôi lúc trước."
Tô Dương bắt đầu động đậy, điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn, ánh mắt vẫn như cũ trống rỗng, dựa vào trên ghế, tựa hồ đang nhớ tới cái gì.
"Lúc còn chưa nổi tiếng, tôi đã trải qua một thời kỳ đen tối vô cùng dài."
"Khi đó, không có tiền, cũng không có danh tiếng, tìm không thấy phim để quay.


Mỗi ngày đều chạy khắp nơi thử vai rồi quay quảng cáo."
"Sau đó, tôi gặp Tống Thanh."
"Một cô gái, mỗi ngày vì tôi mà chạy đôn đáo tứ phía tìm quan hệ ở phía công ty, về sau mới chậm rãi khởi sắc, để trở thành như bây giờ."
Tô Dương nói xong, sắc mặt có chút khó coi, anh ta đưa tay che mắt, giọng nói tràn đầy thống khổ cùng kiềm chế.
"Nhưng dần dần, tôi phát hiện bên cạnh mình không hề có một người bạn nào, càng ngày càng không thể thở nổi..."
Tô Dương cong lưng xuống, bờ vai anh ta rất gầy, tóc mái hơi dài che khuất đi vầng trán, những ngón tay thon dài che lấy mắt.
Ánh đèn mờ ảo khiến anh ta dường như đang chìm vào bóng tối.
Ôn Bảo Tứ yên lặng vỗ vai anh ta, thật lâu sau mới chậm rãi nói.
"Tô Dương, anh đã là một người trưởng thành, anh có quyền lựa chọn cuộc sống của mình."
Trong cabin trống trải yên tĩnh, giọng nói của cô không nhỏ cũng không lớn, nhưng ở bên tai anh ta lại truyền đến rõ ràng.
Tỉnh táo, quyết đoán lại mang theo chút hờ hững nghiêm nghị.
Tô Dương khựng lại.
- -
Vào ngày đoàn phim đóng máy, Tống Thanh liền mang theo Tô Dương đến đoàn phim kế tiếp, tối hôm đó đáp luôn máy bay về Trung Quốc, thậm chí còn không có thời gian tham dự tiệc.
Weibo chính thức của "Lần đầu gặp mặt" cùng ngày cập nhật hai bức ảnh, một là poster nam nữ chính ở cảnh cuối phim nhìn nhau trên đại lộ Thiên đường ở Paris, hai là ảnh chụp tập thể của toàn thể các nhân viên.
Văn án kèm theo: Mùa thu cáo biệt, mùa hạ chờ em, lần đầu gặp mặt, kết thúc vui vẻ.
Ôn Bảo Tứ lập tức chuyển tiếp Weibo này với dòng cap: Giản Thần, rất vui được gặp cô.
Cùng lúc đó, Tô Dương cũng chuyển tiếp, nội dung giống hệt như của cô: Tần Nghiên, rất vui được gặp cậu.

Giản Thần và Tần Nghiên là tên của nam nữ chính trong phim, đây cũng là poster chính thức rõ nét đầu tiên được tung ra kể từ khi phim bắt đầu khởi quay, nên ngay lập tức đã gây xôn xao.
Ngoại hình của Ôn Bảo Tứ và Tô Dương nhờ sự trau chuốt ở khâu tạo hình mà được phát huy đến cực điểm, lại thêm bố cục bối cảnh hoàn hảo, mang theo mấy phần ý vị nghệ thuật, hơn phân nửa góc mặt của cả hai đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Nhìn thoáng qua, lại có chút không thể dời mắt.
Fan nguyên tác phấn khích đến điên rồi, phải nói là vượt quá sự mong đợi của họ, không hiểu sao lại có chút chờ mong bộ phim này.
Trong khi đó, vài bộ phận fan của Tô Dương cũng cảm khái trên Weibo về cảm giác CP của hai người, chủ đề cũng trở nên nhanh chóng sôi nổi, Weibo cá nhân của Tống Thanh cũng chia sẻ bài đăng này, đồng thời cũng đăng luôn tin tức về vai diễn kế tiếp của Tô Dương, nội dung viết: Tạm biệt Tần Nghiên, xin chào Vô Hoa.
Quả nhiên, sự chú ý của fan lập tức bị tin này của cô ta dời đi, nhao nhao bình luận bên dưới bài đăng.
Rốt cuộc thì lịch trình sau vai diễn Tần Nghiên này chưa từng được tiết lộ ra, cũng chưa có tin tức chính thức nào về vai diễn mới.
Tống Thanh có thể coi là người đại diện của nam diễn viên hàng đầu trong nước, nắm trong tay những tin tức đầu tiên, đến Weibo cũng sẽ thường đăng những tin về sinh hoạt thường ngày hay sự kiện liên quan đến anh ta, thế nên cũng có tới mười triệu người theo dõi, hầu hết đều là fan trung thành của Tô Dương.
Giờ phút này đã có khá nhiều bình luận, Ôn Bảo Tứ liếc nhanh một cái rồi cất điện thoại, chống cằm chờ được lên máy bay.
Trải qua hơn mười tiếng bay, lúc máy bay vừa đáp xuống, Ôn Bảo Tứ cơ hồ chỉ muốn nóng lòng phi ra ngoài.
Mười giờ đêm, sân bay vẫn sáng đèn, người qua lại tấp nập, cô kéo hành lý bước ra khỏi sảnh.
Anh mặc một chiếc áo gió mỏng, hai tay đút ở túi quần, chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc đến ngang xương quai xanh.

Cơ thể anh hơi nghiêng dựa vào cửa xe, đầu hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân dường như đang suy nghĩ cái gì, góc cạnh nửa bên mặt vừa quyến rũ lại tinh xảo.
Nỗi nhớ kìm nén nhiều ngày như muốn dâng lên, Ôn Bảo Tứ lập tức chạy về phía anh.
"A Ngọc——" Thanh âm phấn khởi của cô gái càng ngày càng tiến gần, Thiệu Ngọc ngẩng đầu lên, theo phản xạ đưa tay ra đón lấy người vừa nhảy lên người mình.
"Tứ Tứ..." Thiệu Ngọc ôm lấy cô, nghiêng đầu hôn lấy lỗ tai trắng nhỏ mềm mềm của cô gái hai cái, dán ở bên tai cô khẽ kêu lên.
"A, ngứa." Ôn Bảo Tứ rụt cổ lại, vùi vào trong lòng anh cười ha ha, Thiệu Ngọc không buông tha đuổi theo, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu cô, hôn lên gò má mềm mại của cô một cái.
"Đừng trốn, để anh hôn em."
Ôn Bảo Tứ liền ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhắm mắt ngẩng mặt lên, tiếp nhận từng cái hôn của anh thẳng cho đến khi đôi môi bị ngậm lấy.
Trong một góc đường vắng vẻ, đôi nam nữ cứ thế hôn nhau không kiêng nể gì, thân thể nhỏ nhắn của cô gái nằm gọn trong lòng người đàn ông, cả người được che kín gần hết, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng âu yếm của bọn họ.
Ôn Bảo Tứ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong miệng anh, Thiệu Ngọc chưa bao giờ uống rượu, rất hiếm khi có thể thấy bộ dáng lúc say của anh.
Nhưng có vẻ đêm nay anh hơi say, có phần buông thả chính mình.

Tài xế lái xe phía trước, Ôn Bảo Tứ lại được Thiệu Ngọc ôm vào lòng, hơi thở anh mang theo mùi rượu nhè nhẹ, phả vào cổ cô, cùng hô hấp có chút nóng lại khiến cô hơi say.
Trong xe không mở cửa sổ, đèn không biết vì sao lại không sáng, ánh đèn lờ mờ ở hàng ghế sau khiến không khí dần trở nên ngột ngạt, mùi rượu càng nồng nặc, đầu óc không hiểu sao cũng trở nên choáng váng.
"Anh...!hôm nay uống rượu sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, lại giống như là thì thầm, ngữ điệu mềm mại, kéo dài xa xăm.
Thiệu Ngọc khẽ ừ một tiếng: "Uống một chút."
"Sao đột nhiên lại uống rượu? Anh không biết cơ thể mình không tốt sao?" Ôn Bảo Tứ lập tức bừng tỉnh, đẩy cái đầu đang vùi vào cổ mình không ngừng hôn kia ra, cau mày nhìn anh trách móc.
Thiệu Ngọc có chút ủy khuất.
"Tối nay có một đối tác nhất quyết mời rượu.

Là một trưởng bối mà cha anh có quen biết, không thể từ chối được."
"Dù sao thì lần sau anh cũng không được phép uống nữa." Ôn Bảo Tứ không buông tha, vò vò đầu anh.
Thiệu Ngọc gật đầu, rất nghe lời, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh vẫn như cũ khiến người ta không tự chủ bị cuốn hút.
Giọng điệu chả khác gì đứa trẻ kiên quyết hứa không mắc lỗi với người lớn.
"Được, vậy lần sau anh nhất định sẽ không uống."
Trong lòng Ôn Bảo Tứ triệt để sụp đổ, ôm lấy anh lẳng lặng vùi vào ngực, mãi cho đến khi xe dừng lại.
"Đến nhà em rồi."
"Ừm..." Thiệu Ngọc nhẹ giọng đáp lại, nhưng cũng không buông tay, Ôn Bảo Tứ chần chờ vài giây, lại lặp lại: "Em muốn xuống xe lên nhà."
Lần này anh dứt khoát không thèm trả lời cô, giống như đứa trẻ muốn chơi xấu, chôn đầu vào cổ cô không lên tiếng.
Ôn Bảo Tứ dừng lại, giằng co một lát, rồi lên tiếng thăm dò.
"Nếu không đêm nay anh ở lại ngủ được không?"
Người mới nãy còn không hề nhúc nhích như đã ngủ lập tức như xác chết vùng dậy, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy tràn đầy ánh sáng.
"Được."
Anh hào hứng đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi