NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

Tanya không biết cô đã làm thế nào để trải qua nửa tiếng đồng hồ sau đó, nhìn Stefan được Sasha chải chuốt và mặc quần áo. Cô hầu như ngoảnh mặt đi hay chỉ nhìn người hầu nhỏ bé đó, người đã trở thành một người điều khiển tài ba trong việc hầu hạ Stefan, vì anh ta còn thấp hơn cô vài insơ.

Stefan bảo anh ta nói chuyện bằng tiếng Anh và khi Sasha bắt đầu, Tanya nghe được một tràng cằn nhằn và oán trách mà chỉ một người hầu trung thành và lâu năm mới dám nói. Stefan chỉ nhún vai hay lờ đi, có khi ghẹo lại … điều mà Tanya thấy rất thú vị. Cô không nghĩ một người khó gần và thất thường như Stefan lại là người thích đùa, vì sự vui đùa không thể đi đôi với một kẻ ác độc. Nhưng hôm nay, cô cũng đã bị anh chọc ghẹo vài lần rồi còn gì, chỉ là cô cố tình lờ đi thôi.

Cô không muốn nhìn thấy một bộ mặt khác của anh, cả việc anh đối xử thân thiết với người hầu. Và cô ghét khi nhìn thấy anh cười, vì nụ cười của anh làm tim cô cứ bị lỗi nhịp, cho dù lúc đó anh có nhìn cô hay không. Anh không đẹp trai như Vasili, nhưng càng nhìn anh, cô càng thấy anh có sức thu hút và điều này làm cho cô bực mình nhất, không hiểu vì sao. Cô muốn giữ mối quan hệ của họ một cách trắng đen rõ ràng. Kẻ thù – tù nhân. Không có khoảng giữa. Nhưng những nụ hôn của anh và những cảm giác đang dâng lên trong lòng cô như muốn làm mụ mị đầu óc cô. Và hình ảnh trần truồng của anh nữa … Cô cần phải tránh xa người đàn ông naỳ để giữ lấy sự tự do của cô.

Cô thở hắt ra nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng mặc xong quần áo. Cái quần màu da bò quá vừa vặn, nếu có ai hỏi ý cô, còn chiếc áo khoác màu xanh lá cây đậm được cắt may rất khéo, không làm gì khác hơn ngoài việc làm nổi bật thân hình anh lên. Chiếc áo sơ mi anh mặc giống như cái cô đang mặc bây giờ, với cổ tay áo xếp li và cái aó ghi lê ít màu mè, được thêu bằng chỉ lụa màu vàng. Cà vạt màu đỏ và Sasha còn đưa anh một cái mũ màu nâu, phải mất cả hai mươi giây mới đội được lên đầu tóc đen của anh.

Anh ta mặc quần áo như là để rời khỏi phòng và Tanya ước gì anh làm điều này nhanh lên. Nhưng sau khi sửa soạn xong, anh quay lại cô, bước lại gần với chiếc gương trong tay. Cô cứng mình lại với ý nghĩ việc này có nghĩa là gì, nhưng cô đã lầm.

“Rửa mặt hay sửa sang lại những nơi đã bị hỏng đi,” Anh nói, thảy chiếc gương tròn lên đùi cô, “Nhưng phải làm một trong hai việc đó, trước khi chúng ta đến phòng ăn.”

Thật sự cô được phép lựa chọn à? Cho dù nó như là một mệnh lệnh, ngắn và dễ hiểu, cho dù giọng nói có nhỏ nhẹ đến đâu. Và trong những ngày này, cô rất ghét bị ra lệnh.

Cô định đưa trả lại chiếc gương và kêu anh ta đi chết đi thì cô nhìn thấy bóng mình trong gương và há hốc mồm. Anh đã nói cô nhìn giống như một con nhím biển bẩn thỉu, nhưng đó chỉ đúng được một nửa. Tanya nhìn giống như là đã chui đầu vào lò sưởi và bị tro lạnh bám khắp mặt, sau đó còn bị xoa vội cho nó tệ hại hơn. Còn có những vệt nhạt hơn ở khắp nơi, trên cằm cô nơi bị anh nắm, trên má và trên trán khi cô chúi mặt vào ngực của anh. Làm sao mà cô có thể sửa lại được sự bê bối này khi không có phấn son và kem của cô? Vì đó là cách duy nhất mà cô làm được. Nhưng cô không muốn tháo bỏ lớp ngụy trang mà không gây chiến với anh. Lòng ham muốn của Stefan vẫn bị kích động cho dù cô xấu xí giống như bây giờ. Cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu anh biết cô thật ra thế nào. Có một giọng ma quỉ xúi giục hãy để cho anh thấy gương mặt thật của cô, nhưng cô đã nhanh chóng đè bẹp ý tưởng đó.

“Thế này đã được chưa?” Cô hỏi sau một hồi vuốt qua vuốt lại khuôn mặt, mượn màu mắt đen từ đôi mắt.

“Một mụ phù thủy xấu xí à? Tôi nghĩ tôi thích con nhím biển bẩn thỉu hơn.”

Tanya cắn chặt răng, ngăn chặn sự thôi thúc rửa ngay lớp ngụy trang của mình. Anh đã nghi ngờ nhưng sự ngờ vực thì không thể nào so sánh với chứng cứ được. Một lần nữa, cô cố kềm chế ý muốn và thay đổi đề tài câu chuyện.

“Anh có nhắc đến việc đi ăn.”

” Trừ khi cô muốn khay đồ ăn được mang đến đây cho cô.”

“Tôi không muốn vậy,” Cô nói vội, hết sức ngạc nhiên vì cô được phép ra khỏi phòng sớm như vậy, “Nhưng anh không sợ tôi sẽ nhờ ai đó cứu tôi, nhất là thuyền trưởng, à?”

“Cô chỉ khiến anh ta và cô xấu hổ thôi nếu như cô làm vậy.”

Đôi mắt xanh nheo lại, “Anh đã nói láo điều kinh dị gì với anh ta về tôi hả?”

“Không quá sức tưởng tượng đâu. Cô là người vợ bỏ trốn của tôi. Cô bỏ rơi không chỉ người chồng mà còn bỏ rơi cả hai đứa con thơ dại nữa. Tôi sợ là cô không gây được chút lòng thương hại nào nếu cô muốn họ giúp cô.”

Anh cười, cho cô biết rằng anh hiểu anh đã làm cô tức điên lên, vì vậy cô chỉ nói, “Anh có cần phải nói quá đáng vậy không? Không một ai có thể trách tôi đã rời bỏ anh, nhưng còn những đứa con thơ dại à?”

Anh không bị rơi vào bẫy, có lẽ vì mắt cô đang nhìn anh rất căm thù. Anh chắc lưỡi, nắm tay kéo cô đứng dậy và đưa cô đi về phía cánh cửa.

Trên đường đến phòng ăn, anh hỏi, liên quan đến vấn đề cũ, “Cô nghĩ thế nào về con nít vậy, Tanya? Cô được mong chờ để sinh cho hoàng thượng ít nhất một người thừa kế đấy.”

“Theo như ý anh ta thì sẽ không bao giờ có,” Cô khịt mũi, “Anh ta không có ý định chạm vào người tôi, điều này tôi phải cảm ơn trời đất đấy.”

“Hầu hết đàn bà đều rất khoái Vasili. Tôi dám chắc rằng cô rất hài lòng với ý nghĩ được kết hôn với anh ấy.”

“Anh đoán sai rồi.”

“Và nếu như cô có sự lựa chọn khác thì sao?”

“Đây là lần thứ hai tôi nghe một câu hỏi giống nhau. Tôi còn có sự lựa chọn khác à?”

Anh không trả lời cô. Họ đã đi đến phòng ăn, nhỏ nhưng rất ấm cúng và cô có thể nhìn thấy được tất cả qua khung cửa mở sẵn. Serge và Vasili đã ngồi vào chỗ. Lazar có lẽ còn đang tắm rửa sau khi bị cô đẩy xuống sông. Không có một cô gái nào khác ngồi ở bàn, nhưng nếu có những cô gái khác cũng lâm vào tình trạng giống cô, những gã này sẽ không để họ gần nhau, để họ có dịp so sánh những câu chuyện thần thoại đã được kể, phải không nào?

Stefan dừng lại trước khi bước vào phòng, níu tay Tanya, “Chúng ta sẽ bàn về chuyện con nít sau,” Anh nhắc nhở cô.

“Anh thôi, chứ không phải tôi.”

“Cô còn chưa nói cô nghĩ sao về con nít.”

“Tôi sợ đó là đề tài mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, vì tôi không có ý định kết hôn.”

“Và trong tình huống mới này thì sao?”

“Tôi đã nói với anh rồi, Vasili đã nói là anh ta sẽ không chung giường với tôi, vì vậy tôi không thấy làm thế nào mà …đợi đã, anh muốn nói là đứa con ngoài giá thú cũng được chấp nhận à?”

“Không phải! Ý tôi là, đúng vậy… thôi đừng để ý đến nữa.”

Anh kéo cô vào phòng và không nói thêm tiếng nào. Tanya liếc nhìn và thấy anh cố giữ điềm tĩnh nhưng vẫn lộ vẻ bực bội vì một lý do nào đó cô không rõ. Cô không quan tâm đến chuyện đó. Chuyện mà cô đang quan tâm là nếu cô có thể được phép đi ăn trưa thì chắc bữa ăn tối cũng vậy, điều này làm cô rất thích thú … Đúng là một cơ hội để bỏ trốn.

Vì vậy cô đã cư xử rất đàng hoàng trong suốt bữa ăn, không bàn cãi và phớt lờ mọi nhật xét châm chọc, cô còn nhìn Vasili, một thắng lợi lớn của cô, vì anh đã không cư xử lịch sự với cô. Cô phớt lờ cả những cái nhìn bất mãn hướng về cô hoặc vì cách ăn mặc của cô hoặc vì lý do nào đó đủ để bị chê trách dưới con mắt bọn họ.

Thay vào đó, cô giải khuây bằng cách nhìn những phụ nữ trong phòng đang cố gắng gây chú ý với Vasili, không chỉ một lần, mà liên tục như vậy. Stefan đã nói đúng về khiá cạnh này. Hầu hết đàn bà đều hâm mộ gã, và có lẽ sẽ tiếp tục hâm mộ cho đến khi họ đối mặt và nói chuyện với con công khó chịu này.

Sự việc tương tự cũng xảy ra vào buổi tối, còn tệ hơn nếu nói riêng về Vasili, vài phụ nữ cuối cùng cũng được thuyền trưởng – người mà ngay Tanya cũng không buồn để mắt tới, dù cô có dịp xuất hiện với bộ mặt thật – giới thiệu họ với gã. Có lẽ là vì cô đã giữ miệng khi gặp thuyền trưởng, nên khi cô tỏ ý muốn vào phòng vệ sinh trước món ăn đầu tiên được dọn ra, Stefan đã để cô đi mà không cần hộ vệ, mặc dù cô liếc thấy anh ra hiệu cho Serge đi theo cô một khoảng xa. Dĩ nhiên, cô sẽ không bao giờ được phép đi một mình, cả khi Stefan tin là cô không biết bơi.

Sự có mặt của Serge làm cho kế hoạch đào thoát của cô khó thực hiện hơn,nhưng anh ta không đủ gần để ngăn cô kịp thời. Tanya còn đủ thời giờ để chọn địa điểm cô sẽ nhảy xuống, điều này giúp ích cô rất nhiều, cô muốn nhảy xuống khi tàu vừa đến ngã rẽ của con sông. Nếu cô có thể nhảy xuống ngay khi đó, tàu Lorilie sẽ

quẹo cua và mất hút sau khi cô đến được bờ sông và không ai nhìn thấy cô trồi khỏi mặt nước, dù họ có thể nhìn thấy được cô trong đêm tối.

Đúng là một việc thông minh nhất khi cô đã nói với Stefan là cô không biết bơi. Bây giờ, cô chỉ còn đợi cơ hội đến mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi