NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

“Chết rồi?”

Cùng một lúc, tiếng la ngờ vực đến từ hai hướng khác nhau. Lão không biết có nên giải thích thêm những gì lão vừa nói hay không, hay yêu cầu họ trả lời những câu hỏi của lão. Nhưng bàn tay lão bắt đầu toát mồ hôi, trán cũng vậy, vì lão đang nói láo, cũng có thể là vì đôi mắt cú vọ kia đang nhìn xuyên thấu qua đầu lão, lão không biết chắc.

Lão hắng giọng, lén lút chùi tay vào mền, “Tại sao lại quan tâm đến đứa bé? Bọn mày đều rất trẻ để xưng là cha của nó, phải không?”

Không có câu trả lời làm lão càng lo sợ hơn.

Và rồi gã tóc vàng, người mà lão không để ý đến vì hắn quá đẹp trai và không có vẻ dữ dằn như những người khác, vặn lại lời lão, “Chỉ tìm thấy có một ngôi mộ thôi, ngôi mộ của người đàn bà. Và tất cả chỉ là một đống đá có thể sập bất cứ lúc nào.”

Sự khinh miệt trong giọng nói đó như ám chỉ Dobbs đã cố tình làm vậy khiến lão giận điên.

“Vậy mày muốn tao làm sao, liệng mụ ấy xuống sông à?” Dobbs hỏi gặng, “Khi mà mày không có lấy một cái xẻng, mày cũng sẽ làm vậy thôi.”

“Nhưng chỉ có một ngôi mộ thôi, ông Dobbs,” Gã có đôi mắt xanh quan tâm.

“Đứa bé không chết cùng một ngày. Tụi tao đã tiếp tục lên đường.”

Những câu hỏi liên tục phát ra từ tất cả bọn họ, làm lão không đủ thì giờ để nghĩ ra câu trả lời trước khi bị hỏi câu kế tiếp.

“Sau đó bao nhiêu ngày?”

“Một vài ngày.”

“Chính xác?”

“Hai, mẹ kiếp!”

“Lúc mấy giờ?”

“Làm sao tao nhớ được?”

“Cậu bé chết lúc mấy giờ, ông Dobbs?”

“Cậu bé? Cái gì mà cậu bé. Nó là đứa bé gái.Làm gì thế này hả? Điều này chẳng thay đổi được gì, hoặc việc con bé chết lúc mấy giờ cũng chẳng quan trọng. Nó chết rồi. Đó là điều mà chúng mày cần biết!”

“Tôi sợ không phải vậy, ông Dobbs. Chúng tôi cần có chứng cớ.”

“Chứng cớ mà ông phải đưa ra, ông Dobbs, vì ông đã xác nhận là ông đã chôn cô bé.”

Cũng có nghĩa là, ông Dobbs, ông phải đưa chúng tôi đến ngôi mộ của cô bé.”

Dobbs nhìn chăm chăm vào ba kẻ vừa nói xem họ có giống những người điên không. Nhưng họ rất nghiêm túc, nghiêm túc một cách đáng sợ. Gã có nước da ngăm đen với đôi mắt như ác quỉ không nói tiếng nào trong suốt cuộc thẩm vấn. Gã chỉ quan sát và lắng nghe, khiến Dobbs cảm thấy bất an vì sự im lặng của gã.

“Tao không dẫn ai đi đâu được hết,” Dobbs bảo với bọn họ, lần đầu tiên lão cảm thấy an tâm vì đó là sự thật. “Tao chưa rời khỏi căn phòng này trong sáu tháng qua, từ khi…”

“Căn bệnh của ông không có gì trầm trọng cả,” lão được cho biết không một chút thương xót, ”Chúng tôi sẽ cung cấp phương tiện di chuyển cho ông và trả tiền vì đã làm phiền ông.”

“Vô ích thôi,” Dobbs cố chấp. “Tao đã chôn đứa bé dưới đất vì nó không cần gì ngoài một cái mộ bé tí, tuy nó rất dễ đào từ những đống đá, nhưng không có gì để làm dấu cả và sau hai mươi năm, cho dù nó chỉ cách không xa những ngôi mộ khác, tao cũng chưa bao giờ đi tìm…”

“Ông không cần phải giải thích thêm,” người có nước da ngăm đen cắt ngang, ”Cám ơn vì đã làm phiền ông.”

Sau đó, cả bọn xoay người rời khỏi phòng. Dobbs ngả người xuống gối, lau mồ hôi trán. Lão không thể đoán được họ muốn gì, nhưng lão hy vọng chuyện này không bao giờ xảy ra nữa.

Tại nấc thang trên cùng, Stefan dừng lại và nói một điều hiển nhiên, ”Hắn đang nói láo.”

“Đúng vậy,” Lazar đồng tình, “Nhưng tại sao?”

“Có thể còn có lý do khác, “ Serge nói.

Họ nghĩ cùng một hướng và đi đến một kết luận khủng khiếp. Vasili là người la lên trước, “Đừng bao giờ nghĩ vậy! Cô ta là một con điếm ở quán rượụ, lạy Chúa. Và quá xấu xí.”

“Cô ta có đôi mắt rất trùng hợp,” Lazar chỉ ra.

Bây giờ anh không còn cảm thấy thú vị nữa.

“Có cả trăm người đàn bà có cặp mắt xanh giống như cô ta ở trong thành phô’ này,” Vasili cố chấp, “Hơn nữa, ả đàn bà ghê tởm dưới lầu không thể nào chỉ mới hai mươi tuổi được. Ả phải gần ba mươi rồi.”

“Sự cực khổ làm người ta chóng già, “ Serge nói, ”Và ngay cả tên cô ta, Tanya, là…”

“Đủ rồi!” Stefan rít lên. “Chúng ta đều biết chứng cớ cần tìm. Tôi đề nghị chúng ta nên bắt tay vào việc tìm chứng cớ hơn là phải bàn cãi hoặc đoán mò.”

Vasili vẫn phản đối, ”Nhưng đúng là điên rồ nếu nghĩ là cô ta.”

“Không có gì để cân nhắc cả nếu cô ta là người chúng ta cần tìm, Vasili. Anh và tôi đều biết rõ điều này.”

“Vậy tôi sẽ tìm hiểu thật nhanh để biết là không phải, “ Vasili trả lời, “Nhưng tôi vẫn không tin một chút nào, rằng cô ta chính là người đó. Một vài sự trùng hợp sẽ không có ý nghĩa gì cả.”

“Nhưng dấu mặt trăng hình lưỡi liềm trên mông trái cô ta sẽ…”

“Chết tiệt, Stefan! Được rồi, nếu anh cứ khăng khăng tìm nó thì anh sẽ tìm mà không có sự giúp đỡ của tôi đâu. Tôi phản đối đến gần con điếm thúi đó một lần nữa.”

“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh,“ Stefan nói chắc nịch, “ Tôi tin mình chỉ cần tốn vài đồng là đủ để con điếm đó vén váy lên.”

Mặt Vasili đỏ ửng khi nghe những lời này. Anh cũng đã từng nói những lời như vậy, gọi cô ta là con điếm nhiều lần, nhưng không giống như khi nghe từ miệng của Stefan. Làm sao người anh họ của anh lại nghĩ con điếm này có khả năng trở thành Hoàng Hậu của Cardinia?

Lazar nhảy vào trước khi hai người anh em họ chuẩn bị choảng nhau vì bất đồng ý kiến. “Tại sao chúng ta không đi tìm cô ta và hỏi xem cô ta có dấu xăm khác thường nào trên người không?” Anh đề nghị, ”Nếu cô ta có thể diễn tả được cái hình mặt trăng quái quỉ đó thì cô ta không cần thiết phải bị mất mặt, và chúng ta cũng vậy.”

“Cô ta sẽ không trả lời câu hỏi riêng tư như vậy một khi khi chưa biết vì sao bị hỏi,” Serge nói, “Và nếu chúng ta cho cô ta biết, lỡ đâu cô ta sẽ tự khắc một cái lưỡi liềm trên mông, nhân cơ hội này để đổi đời?”

“Chúng ta sẽ không nói cho cô ta biết chúng ta muốn kiếm cái gì, Serge,” Lazar nói một cách nhẫn nại, ”Cô ta phải nói với chúng ta…”

“Các anh còn ở đây hả?” một giọng nữ vọng lên từ dưới chân cầu thang, cô đang bưng một cái khay đựng đồ ăn. “ Cánh cửa ở đằng kia, còn không cút mau? Dobbs đang đợi bữa ăn sáng của lão.”

“Chúng tôi có nghe nói,” Stefan nói, bước xuống cầu thang. “Đem lên cho lão đi.”

“Nhưng, Stefan…”

Một bàn tay ra dấu cho Lazar im lặng.

Tanya đợi đến khi tất cả bọn họ đi xuống hết mới bước lên vì cầu thang quá hẹp. Cô lo lắng, bồn chồn, chiếc khay nặng trĩu trên tay, ngay lúc này cô không thể tự bảo vệ mình. Đôi mắt ác quỉ ấy lại sáng rực lên, nhưng bây giờ không phải là cô nhìn lầm như tối qua. Nó quả thật sáng rực, dù không có ánh đèn cầy vì bây giờ đang là ban ngày mà.

Đôi mắt gã đẹp trai cũng sáng rực, mặc dù… xin Chúa hãy cứu cô, nó cũng phát sáng như gã kia, chỉ là không giống mắt quỉ sa tăng thôi. Nhưng nó đang đốt cháy cô. Không biết lý do gì khiến gã đàn ông này căm thù cô nhỉ? Có thể vì cô đã tát vào mặt hắn lúc hắn tỏ vẻ khinh thường cô. Sáng nay hắn nhìn như muốn xóa sổ cô trên mặt đất này. Được thôi, cả hai đều có cùng ý nghĩ như nhau đấy. Cô đã trải qua một đêm đau đớn đến lịm người vì những gì hắn đã gây cho cô, sự cảm nhận bị coi rẻ cắt sâu vào da thịt khiến cô có thể khóc ra máu. Cô thà bị cây roi của lão Dobbs quất vào người còn hơn là phải đau đớn vì sự khinh bỉ đó. Vì ít ra, nỗi đau thể xác dần dần sẽ khỏi, còn mối nhục tối qua cô không thể quên.

Hai gã đàn ông kia không đáng sợ bằng hai gã cô đã biết. Một người thì cao và gầy, với mái tóc nâu đen và cặp mắt xanh đang nhìn cô từ đầu đến chân, cứ như là hắn biết cô đang che dấu cái gì đó và quyết tìm cho bằng được. Cô không quen với sự xăm soi này. Gã kia thấp hơn khoảng 1 insơ với thân hình chắc nịch, tóc và mắt đen, nước da đẹp. Tanya có thể thề rằng cô đã nhìn thấy sự thương hại trong mắt anh ta, khiến cô đứng thẳng người hơn, hai môi mím chặt mặc dù cô đang run.

Sau khi họ bước xuống bực thang cuối cùng, cô vội chạy lên, cầu mong rằng đây là lần cuối cùng cô gặp họ. Cô không biết mình đã bị bốn đôi mắt nhìn theo khi cô leo lên cầu thang, cũng không biết một trong bọn họ đã được lệnh đi theo cô. Cô chạy vội vào phòng Dobbs và đá mạnh vào cánh cửa để đóng nó lại sau lưng, như để xóa bỏ mọi căng thẳng đang dâng lên trong lòng cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi