NGÔI SAO THẤT LẠC

Editor: Nghiên

Beta: Ù

Trời đầy mây, dự báo thời tiết nói khoảng 3 giờ chiều sẽ có trận mưa.

Du Duyệt tới quán cà phê, sau khi ngồi xuống liền đem dù thu vào túi xách, người phục vụ cầm thực đơn đến gần, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhỏ của cô thì hít sâu một hơi, vô cùng vui vẻ: “Xin hỏi cô là Du tiểu thư phải không?”

Gần mười năm, cô vẫn giữ được mức độ nổi tiếng như vậy.

Du Duyệt mỉm cười gật gật đầu, người phục vụ để thực đơn đến trước mặt cô, cô không thường đến quán này, vậy nên cô dùng hơi nhiều thời gian để xem về các loại cà phê.

Thật ra, cô không quá thích càng phê đắng, bỏ thêm đường và sữa bò cảm giác sẽ càng kỳ lạ hơn, nhìn đến tờ thực đơn cuối cùng, phát hiện quán này còn có trà sữa và trái cây, đơn giản uống một ly trà lô hội nhỏ, lại muốn một phần bánh ngọt nhiều lớp: “Tôi đang chờ bạn đến đây, đến lúc đó làm phiền cô quay lại một chuyến.”

“Được ạ.” Người phục vụ thu hồi thực đơn, nhịn không được lấy ra một tờ giấy nhỏ, muốn cô ký tên cho mình.

Du Duyệt qua loa hạ bút viết tên mình xuống, cô gái nhỏ liền cảm thấy hài lòng mỹ mãn rời đi làm đồ uống cho cô.

Người đàn ông làn da ngăm đen chậm rãi đến muộn, nước trái cây đã được Du Duyệt uống hết hai phần ba, anh ta mới thở hổn hển đi vào, tầm mắt tìm kiếm một vòng quanh tiệm, tìm được Du Duyệt đang ngồi phía sau cây xanh, bước nhanh đi qua: “Đàn chị tiểu Du.”

Du Duyệt buông đĩa ăn bánh kem, đứng lên theo bản năng, hai người bắt tay chào hỏi nhau, người đàn ông ngồi xuống đối diện cô.

“Gọi đồ uống trước đi.” Du Duyệt nói.

“Được.” Người đàn ông vẫy tay gọi người phục vụ tới, gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ, ly cà phê được bưng lên tràn đầy đá lạnh, hai khối đá đã chiếm hết nửa cái ly, hô hấp của người đàn ông đã bình thường trở lại.

Lấy một tấm khăn giấy lau khô mặt và cổ, anh ta mới mở miệng: “Đi được nửa đường thì xe bị hỏng, gọi điện thoại nhờ người ta kéo đi sửa, gọi xe đến đây thì bị tắt đường, nên phải đi đường vòng mới đến được, làm cô đợi lâu rồi.”

Người đàn ông họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Khai Vũ, lớn hơn Du Duyệt hai tuổi, cùng ngày sinh với Vương San San, cũng nằm trong đội tuyển trọng điểm nhảy cầu của quốc gia, vào đội trễ hơn Du Duyệt mấy ngày, vẫn luôn gọi cô là đàn chị.

Làn da của Triệu Khai Vũ rất đen, nhưng cũng trông không hề lớn tuổi, gương mặt hơi dài lại non nớt, nhìn qua rất giống học sinh cấp ba. Du Duyệt cũng rất trẻ, sau khi kết hôn bởi vì phải thường xuyên đi dự tiệc tiệc tối cùng mẹ chồng nên cô cần phải trang điểm, sau này chậm rãi hình thành thói quen trang điểm khi đi ra ngoài, nhìn qua trưởng thành hơn trước kia không ít.

Anh ta tìm cô vì muốn cô tiến vào đội tuyển quốc gia để hỗ trợ, thành tích của Triệu Khai Vũ rất xuất sắc, bởi vì năm trước thân thể bị thương nghiêm trọng nên sau khi tham gia xong Giải Vô Địch Thế Giới liền lui về phía sau, trở thành huấn luyện viên cho đội, vừa trị liệu vừa nhìn chằm chằm các đàn em tập luyện.

Rốt cuộc Du Duyệt rút lui quá sớm, ý định của anh ta là muốn Du Duyệt làm huấn luyện viên trợ giúp, truyền thụ một ít kinh nghiệm chỉ dạy các kỹ thuật tổng kết lại cho các đàn em, xem tình huống lại quyết định có nên tăng chức cho cô hay không.

Thời gian vẫn còn nhiều, các vận động viên đều đang có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Du Duyệt có gần một tháng để thận trọng suy xét vấn đề này.

Triệu Khai Vũ kiến nghị: “Tôi cảm thấy cô đi hay không đều được cả, chủ yếu phải xem cô có bao nhiêu lòng nhiệt huyết cho bộ môn nhảy cầu này, nếu muốn tiếp tục phát triển ở lĩnh vực này thì hãy thử xem, nhưng đời người nói dài không dài nói ngắn không ngắn, chỉ nhìn chằm chằm những vận động viên nhảy cầu hạng nhất thì có chút nhàm chán, cô hiện tại cũng không thiếu tiền, thời gian lại tự do, đi tiếp xúc một ít người mới ngành nghề mới chưa chắc đã không được, cô xem chị San đi, lúc mới tiến vào giới giải trí còn khóc lóc kêu trời trách đất bảo rằng mình không thích, hiện tại không phải lăn lộn như cá gặp nước sao? Cô không thể cứ sợ hãi sự thay đổi, dũng cảm thử cái mới không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Du Duyệt gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ lại.”

“Nếu tôi là cô tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, chơi đủ rồi thì sẽ về quê mua mấy trăm mẫu đất để trồng trọt, khi đã trải nghiệm thế giới xa hoa bên ngoài đến ngao ngán, đây là thời điểm tốt nhất để về quê lắng đọng lại tâm tình.”

Tâm nguyện lớn nhất của anh ta chính là có được một mảnh vườn trồng trái cây, mỗi loại đều có một ít, lúc nào cũng có thể xách giỏ ra vườn hái đầy một giỏ đủ loại đủ màu sắc trở về.

Triệu Khai Vũ học nhảy cầu không phải tự nguyện, ba mẹ muốn anh ta thành tài, khi anh ta được huấn luyện viên thể chất nhìn trúng thì không để ý đến ý nguyện của anh ta mà đáp ứng, mẹ anh ta còn vì thế mà nghỉ việc cùng anh ta đi huấn luyện mười mấy tiếng một ngày, mỗi lần mở miệng đều nói là suy nghĩ cho anh ta, khiến anh ta không thể phản bác, điều kiện trong nhà không tốt, trở thành vận động viên là con đường để thoát khỏi số mệnh bán mặt cho đất bán lưng cho trời, dù không có được thành tích nổi bật thì khi ra trường cũng chỉ có thể làm giáo viên thể dục, ít nhất cũng có một công việc ổn định.

Anh ta đối với ba mẹ mình vừa hận vừa sợ lại vừa yêu, tình cảm vô cùng phức tạp, nếu lúc trước không huấn luyện nhảy cầu, hiện giờ anh ta cũng sẽ giống với hàng ngàn hàng vạn người trẻ tuổi khác cầm bằng tốt nghiệp đi khắp nơi tìm việc làm, gian nan thích ứng với cuộc sống mới, hơn nữa anh ta còn suýt chút nữa không đậu đại học, tuổi còn nhỏ đã phải đi công trường phụ giúp, quyết định lúc đó của ba mẹ đã giúp anh ta đi đến con đường thành công vô cùng huy hoàng.

Từ nhỏ đến lớn đã xem qua quá nhiều những việc không có kết quả, mỗi lần khai giảng đều sẽ rời đi cùng huấn luyện viên, may mắn là anh ta đã thành công, anh ta thường xuyên nghĩ nếu mình không có thành tích, không vào được đội tuyển tỉnh, chưa đi đến đội tuyển của quốc gia, không lấy được huy chương thì sẽ thế nào, mặc dù công thành danh toại, nhưng những áp lực vẫn tồn tại như cũ, khiến anh ta không thể thả lỏng được.

Khi Du Duyệt nghe nói anh ta ở lại đội làm huấn luyện viên, cô còn kinh ngạc một phen, chủ động nhắn tin trên WeChat hỏi anh ta về việc này, Triệu Khai Vũ nói chỉ là trợ giảng, đội tuyển quốc gia cung cấp cho anh ta tài nguyên chữa trị tốt nhất, anh ta cũng không muốn mang một thân thương tật về quê, hơn nữa anh ta còn thi đại học một lần nữa, hoàn thành ước mơ làm sinh viên đại học, tháng sau trường đại học sẽ khai giảng, anh ta sẽ nhập học cùng với các tân sinh viên khác.

Triệu Khai Vũ đối với cuộc sống của mình luôn có kế hoạch vô cùng rõ ràng, không giống Vương San San chờ người khác đưa cành ôliu đến, cân nhắc lợi và hại rồi đưa ra quyết định, Du Duyệt thuộc về loại hình thích tự do, lần này nếu bàn bạc về vấn đề tiền bạc, sẽ không có việc hôm nay cô đến gặp Triệu Khi Vũ nói về việc phát triển sự nghiệp.

Nói việc chính xong, Triệu Khai Vũ quan tâm đến tình hình của đàn chị: “Cô gần đây thế nào? Ngày hôm trước tôi đã thấy hình của cô và Tổng giám đốc Lục lên hot search.”

“Bị người khác chụp lén rồi truyền đi, có quỷ mới biết sẽ lên hot search.”

“Phong thái của đàn chị vẫn như năm đó, mỗi một hành động đều bị người nhớ thương, Lục tổng hiện tại là ngôi sao đang lên trong giới kinh doanh, lớn lên lại đẹp trai, còn từng là quân nhân, thể chất là số một số hai, thực sự chính là nam chính trong TV bước ra ngoài đời thật, hiện tại lại độc thân, cô không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm anh ấy đâu.”

“Anh rất hiểu biết anh ấy.”

Triệu Khai Vũ cười cười: “Bạn gái của tôi cả ngày xem truyện *đồng nhân của hai người, còn dùng ảnh cưới của hai người để làm ảnh nền điện thoại, thật sự không nói nên lời, tình yêu của chính mình thì không thèm để ý, suốt ngày đều hận không thể bắt cô tái hôn, nối lại duyên xưa với Lục tổng.”

*Đồng nhân là truyện lấy bối cảnh từ truyện tranh, phim ảnh, hoạt hình hay 1 tác phẩm có sẵn. Nhân vật chính là nhân vật đến từ thế giới thực hoặc một nhân vật hoàn toàn mới mẻ trong tác phẩm “cũ” đó. 

Không thể tưởng được cô và Lục Việt Minh còn có fan CP, khóe miệng Du Duyệt co rút, khuấy trà hoa quả nói: “Anh có bạn gái từ khi nào vậy? Cũng không thấy anh giới thiệu với bạn bè.”

“Năm mới về quê ăn tết sẽ giới thiệu cho họ hàng, sau đó sẽ giới thiệu với mọi người, rất nhanh chúng tôi sẽ đám cưới.”

“Cũng đúng, sau khi anh không làm vận động viên nữa, chắc chắn gia đình anh sẽ thúc giục kết hôn để có cháu bồng.”

Triệu Khai Vũ một tay chống mặt, thở dài: “Tôi chịu đủ rồi, từ nhỏ đến lớn đều là bọn họ sắp xếp cuộc đời của tôi, tôi hiện tại đã 25 tuổi nhưng một chút quyền  tự chủ cũng không có, bạn gái của tôi rất phù hợp với thẩm mỹ của tôi, tính cách cũng hợp nhau, nhưng vừa nghĩ đến việc đưa cô ấy về ra mắt họ hàng thì trong lòng luôn lo lắng, tôi hoài nghi tôi đã bị ba mẹ sắp đặt đến mức bị điên rồi, bọn họ tùy tiện nói cái gì tôi cũng muốn đối nghịch, giống như nổi loạn tuổi dậy thì.”

Du Duyệt hiểu loại cảm giác này, đồng cảm mà gật đầu: “Tôi cũng thường xuyên như vậy.”

“Cô ly hôn là bởi vì việc này sao?”

“Không phải vậy đâu.”

“Vậy thì vì sao? Tổng giám đốc Lục ngoại tình?”

“Không có, anh ấy rất tốt, là vấn đề của tôi.”

Triệu Khai Vũ thấy cô trả lời mơ hồ không rõ ràng, vì thế không hề không hỏi tiếp nữa, uống xong trà chiều hai người tạm biệt nhau ở quán cà phê, Triệu Khai Vũ muốn đi lấy xe, Du Duyệt nhân lúc trời vẫn chưa mưa chạy nhanh về nhà.

Không biết gần đây có phải đi bộ thành thói quen hay không, sau khi về nhà cô liề mở di động chơi một chút, chuyện cô và Triệu Khai Vũ gặp mặt đã nhanh chóng lên bảng hot search.

# Du Duyệt thân thiết với Triệu Khai Vũ # mấy cái chữ to đập vào mi mắt, Du Duyệt đang uống nước thiếu chút nữa phun ra.

Cũng may con mắt của cộng đồng mạng sáng như tuyết, không ít chỉ trích tài khoản Marketing đang làm quá, bạn bè cũ đã rời đội cùng nhau đi uống trà thì đã làm sao? Những người ồn ào la hét này chẳng lẽ không có cộng sự hay bạn bè sao?

Triệu Khai Vũ và bạn gái đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, khi nhìn thấy hot search này không biết sẽ phản ứng như thế nào. Cô và Lục Việt Minh bị đem ra tranh luận bàn tán thì không sao cả, nhưng việc này không thể không làm sáng tỏ.

Du Duyệt bình luận: “Không có thân cận, chỉ là bạn bè cũ cùng nhau nói chuyện, đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô không nói đến việc Triệu Khai Vũ có bạn gái, anh ta không công khai khẳng định là có tính toán của riêng mình, cô không thể nói việc riêng tư của người khác ra ngoài. Còn chưa nói đến việc anh ta mời cô làm cộng sự, nếu một tháng sau cô đồng ý việc này, đến lúc đó quần chúng ăn dưa lại suy đoán lung tung, không thể thiếu một lời giải thích.

【 Tôi đã nói rồi, người ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm, nếu thật sự thích thì còn chờ đến bây giờ để làm gì 】

【 Khó mà nói nha, chị Du kết hôn sớm, nói không chừng có khi anh Triệu không theo đuổi kịp cũng nên 】

【 Không phải vừa cùng chồng trước lên hot search sao? Du Duyệt muốn làm gì vậy? Định chen chân vào giới giải trí à? 】

【 Thật ra có một chuyện tôi đã nghẹn trong lòng từ lâu, chị Du vừa mới đăng video kỳ 152 lên mạng, trên sô pha trong nhà có một cái áo khoác của nam, trên bàn trà còn có thuốc lá và bật lửa, có thể là có người mới rồi 】

【 Tôi cũng chú ý tới!! Nhưng xem bình luận không thấy ai đề cập đến, nên cũng không dám nói lung tung, bạn trai tôi cũng có một cái áo khoác như vậy, giá hơn 9000 đồng, bạn trai mới của chị Du cũng là người có tiền, tôi rất yên tâm 】

【 Bạn trai của Du Duyệt đương nhiên phải có tiền, bạn bè của Du Duyệt đều có gia cảnh không tồi, nghe nói khi ly hôn Lục Việt Minh vô cùng hào phóng, trực tiếp cô ấy mấy phần gia sản, chị Du của mọi người đã sớm thành phú bà rồi】

【 Chắc là anh trai nhà họ Du đó, Tiểu Du Nhi không phải có một người anh trai sao? 】

【 Tôi vẫn luôn cảm thấy chồng trước là thích hợp với chị Du nhất】

【 Hôn nhân thương mại, chú ý một chút tin tức kinh doanh thì sẽ biết nhà họ Du và nhà họ Lục hợp tác với nhau ở vài hạng mục, nhà họ Du dựa thế mà ra, ở thành phố G đã có uy tín danh dự của hào môn, cũng là nhờ vào Du Duyệt, đây gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, vô ưu vô lo làm phu nhân hào môn hai năm sau đó chụp mông chạy lấy người, đây chính là người phụ nữ thành công nhất thời đại 】

【 Nè! Nói chuyện sao lại khó nghe như vậy, dù là hôn nhân thương mại thì Du Duyệt có thể tự mình quyết định sao? Cô ấy chắc chắn là người bị động, cô ấy là quán quân môn nhảy cầu, lớn lên lại xinh đẹp như thế, muốn kiếm tiền cũng có thể vào giới giải trí lăn lộn với Vương San San, cần gì phải hao phí tâm tư vào một người đàn ông? 】

【 Đóng phim cực khổ sao có thể so sánh với việc thoải mái làm phu nhân nhà giàu có chứ 】

【 Có thể đừng ôm ác ý lớn như vậy với vận động viên được hay không, có những người thật sự tanh tưởi đến nổi muốn phá tan màn hình 】

【 Cái khác tôi không quan tâm, tôi chủ yếu muốn hỏi khi nào chị Du ra video mới, tôi thật sự rất mong chờ, mau ra video mới đi 】

Du Duyệt nhàn rỗi nhàm chán, ngồi xem bình luận của cộng đồng mạng cũng cảm thấy thú vị.

Bình luận kia đã nhắc nhở cô, hôm nay nên ra video mới, vì thế bắt đầu mở máy tính chỉnh sửa video, sau khi cắt nối biên tập xong lại kiểm tra một lần, đăng bản nháp lên nhiều nền tảng khác nhau, sau đó thiết lập thời khóa biểu đúng giờ sẽ đăng tải, hai tháng tiếp theo đều không cần mở máy nữa.

So với việc chế tác có quy luật, cô càng thích đem việc tập trung làm một lần, sau hai ba ngày chăm chỉ làm việc, một thời gian dài tiếp theo không cần nhọc lòng lo lắng nữa.

Cô mở video kỳ 152 ra xem lại một lần, quả nhiên áo khoác của Lục Việt Minh chợt lóe qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi cô cắt video và hậu kỳ cũng không phát hiện ra, trên mạng đã có hơn mười triệu lượt xem, luôn có vài người có ánh mắt hỏa nhãn kim tinh.

Để tránh rắc rối sau này, Du Duyệt đem video kỳ đó chỉnh sửa biên tập lại một lần nữa, làm việc một hồi thì thời gian cũng buông xuống, cô đặt cơm hộp, khi vừa cầm hộp cơm vừa xem tin tức, chuông cửa vang.

Cầm một tấm khăn giấy lau miệng, cô chạy ra mở cửa, Lục Việt Minh dắt theo hai con chó một lớn một nhỏ đúng đó, hơi hơi cong môi, nói: “Chào buổi tối.”

Du Duyệt ngồi xổm xuống bế Hà Thủ Ô thân hình tròn vo lên, nhanh chóng xoa xoa đầu nó, nói: “Chào buổi tối.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi