Editor: Quả Táo Nhỏ
Beta: Nguyệt Nguyệt
Sáng sớm gió biển có hơi lớn, mang theo hơi nước dính vào trên người, Du Duyệt nhịn không được rùng mình hai cái.
Đến ngã rẽ, cô quẹo vào con đường đá cuội nhỏ bên trái, cách bờ đê xa một chút, cây cối hai bên cao lớn rậm rạp, che chắn gió, bả vai co rúm của cô chậm rãi buông xuống.
Ở xa nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cô híp mắt lại nhìn kỹ một chút, quả nhiên là Vương San San.
Bên cạnh Vương San San là một người đàn ông, đưa lưng về phía Du Duyệt, cô chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ của người nọ, cũng không quá cao, đỉnh đầu giống như trọc lóc, không phải loại hình tiểu thịt tươi mà Vương San San thích, chắc là trưởng bối nào đó mà cô ấy biết.
Du Duyệt do dự không biết có nên đi lên chào hỏi một chút hay không
Vương San San mắt sắc đã nhìn thấy cô, dơ tay vẫy vẫy hai cái: “Mau tới, nhìn xem đây là ai.”
Cô cũng quen biết?
Du Duyệt hồ nghi mà đến gần, người đàn ông trung niên xoay người lại, trên mặt mang theo tươi cười hòa ái. Cười một cái là thấy hai cằm, béo lên không ít, Du Duyệt vẫn nhận ra được, kinh hỉ mà kêu lên: “Huấn luyện viên Tiền?”
“Tiểu Du, đã lâu không gặp.” Huấn luyện viên Tiền cười tủm tỉm nhìn cô, dáng người của ông mập ra, diện mạo lại không thay đổi, nhìn vẫn giống người mới 40 tuổi, kỳ thật giờ đã vào đầu sáu, chỉ là nhìn không già.
Huấn luyện viên Tiền là thầy vỡ lòng của Du Duyệt và Vương San San, giống cha mà lại giống mẹ, không chỉ dạy các cô nhảy cầu, còn dạy các cô đối nhân xử thế. Ông dạy rất nhiều học sinh, đều cùng Du Duyệt và Vương San San tranh đua. Vương San San nhập môn trước hai năm, Du Duyệt là vào sau, hai người thiên phú cao, một trước một sau bị tỉnh đội trọn đi, sau đó ở trong nước thi đấu từng trận có lớn có bé giành được huy chương, cuối cùng lại tiến vào đội tuyển quốc gia chuẩn bị thi quốc tế, mà huấn luyện viên Tiền vẫn lưu lại trung tâm dạy học trò khác.
Thời điểm Du Duyệt xảy ra chuyện, ông thường xuyên đi thăm cô, cổ vũ cô kiên trì đừng từ bỏ, đáng tiếc Du Duyệt có lòng mà lực không đủ.
Huấn luyện viên cùng với đội viên quan hệ không tồi, nhưng sẽ không liên hệ nhiều, Du Duyệt gả tới thành phố A về sau càng không có cơ hội về thành phố G thăm huấn luyện viên nữa.
Cô không nghĩ tới chỗ này có thể gặp được ông: “Thầy như thế nào lại đến thành phố A?”
Huấn luyện viên Tiền đem chuyện vừa rồi nói với Vương San San nói qua một lần nữa: “Con gái út của thầy thi đậu đại học trung ương, nên đưa con bé lại đây xem hoàn cảnh trường học trước, vừa vặn là lễ thành niên của thằng nhóc nhà họ Chu, chúng ta cũng đến đây xem náo nhiệt.”
“Thầy cùng nhà họ Chu là người quen sao?”
“Vợ thầy họ Chu.”
Du Duyệt nhớ tới:“ Ra là vậy, em vẫn luôn gọi là sư mẫu, nên quên mất điều này.” Kể cả cô có không quên cũng không thể nào liên tưởng đến Chu sư mẫu chính là người nhà họ Chu thành phố A. Chủ yếu là hai vợ chồng huấn luyện viên Tiền ngày thường luôn rất khiêm tốn, tác phong sinh hoạt cũng không hề phô trương, cùng mấy tiểu bối nhà họ Chu không cùng một phong cách.
Huấn luyện viên Tiền nói: “Thầy lần này tới thành phố A, cũng là để tìm em, vừa rồi thầy còn cùng Tiểu Vương nói chuyện của em.”
“Tìm em?” Du Duyệt ngoài ý muốn không thôi.
“Đúng vậy, không phải là trên mạng nhìn thấy việc em ly hôn sao?Muốn hỏi tính toán của em.” Huấn luyện viên Tiền chậm rãi nói: “Em phải về thành phố G, trên tay thầy có một vài hạt giống tốt, thầy tuổi cao sức yếu, muốn tìm một trợ thủ đắc lực, nếu em nguyện ý, thầy trở về liền đánh báo cáo lên cấp trên. Nếu em lưu lại thành phố A, tổng cục có ý hướng em đi làm trợ lý huấn luyện viên, Tiểu Vương bận đi diễn, cho nên bên kia ưu tiên suy xét em.”
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến em?” Trong nước cũng không thiếu vận động viên ưu tú, đặc biệt là vận động viên nhảy cầu, đội nhảy cầu nhân tài đông đúc, Du Duyệt lại là người cũ, vận động viên bây giờ toàn 13 – 14 tuổi, sự việc ngày đó, đội nhảy cầu cũng không có bởi vì chỗ trống của cô mà đại thương nguyên khó, vẫn loại bỏ hết chướng ngại vật mà đi lên.
Cô thực lực có, tu dưỡng chuyên nghiệp cũng có, nhưng đã nhiều năm không nhảy vọt qua, giờ mạo muội đi làm trợ lý huấn luyện viên không biết có thể đảm nhiệm được hay không.
“Em không tự tin sao?” Huấn luyện viên Tiền vỗ vỗ vai cô: “Chính là đi giúp đỡ một tay, cấp trên nếu đã đưa em vào danh sách thì khẳng định họ có suy tính, nếu em không phản cảm, có thể đi thử xem.”
“Em sẽ suy xét.”
“Té ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở đó.”
Du Duyệt bất đắc dĩ cười nhạt: “Nhưng khác biệt quá lớn”. Cô hiện tại đứng lên thì có ích gì? Còn có thể đem thế vận hội Olympic đã bỏ lỡ mang về sao?
“Mọi người đều biết thực lực của em, trong đoàn vẫn luôn coi trọng em. Tìm em làm trợ lý cũng không phải tâm huyết dâng trào. Trước là em vẫn luôn điều dưỡng cơ thể, sau là muốn em hoàn thành giấc mộng đại học. Nhưng lại không nghĩ tới em còn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, đội tuyển quốc gia bên kia lại có chút hỗn loạn, đầu năm nay mới bắt đầu bình ổn dần, các kế hoạch bị gác lại trước khi một lần nữa tiến hành triển khai.”
Có người tham gia liền có cọ xát, đặc biệt là đề cập đến các quyền lực cùng giao tiếp, tranh đấu gay gắt ở vòng thể dục cũng không tính là mới mẻ.
Du Duyệt suy nghĩ một lát, nói với huấn luyện viên Tiền: “Em tạm thời không có tính toán quay về thành phố G, sẽ ở thành phố A mấy năm. Chỗ bên kia của thầy có khả năng phải tìm người khác. Còn bên tổng cục, chờ bọn họ liên hệ đến em lại nói tiếp, chuyện cụ thể như thế nào còn phải đợi đến lúc đó mới biết được.”
Huấn luyện viên Tiền đối với kết quả này cũng vừa ý, so với trung tâm thể thao nho nhỏ ở thành phố G thì đội tuyển quốc gia bên thành phố A có lực hấp dẫn hơn. Con người hướng tới vị trí cao đi tới, là lựa chọn sáng suốt.
Huấn luyện viên Tiền muốn về thành phố G mở cuộc họp, người đã thấy, lời nói quan trọng cũng nói, lại hàn huyên thêm một lát liền thu thập đồ đạc, mang theo Tiền phu nhân và con gái nhỏ đi trước. Vương San San đang chạy bộ buổi sáng, huấn luyện viên Tiền vừa đi cô ấy lại tiếp tục kế hoạch chạy bộ.
Ánh mặt trời càng lúc càng nóng, Du Duyệt bị phơi đến không chịu được, lắc lư lảo đảo trở về phòng.
Tử trạch chính là tử trạch, đi ra ngoài chơi mà tất cả thời gian vẫn là ở trong phòng.
Cô đối với những tiết mục biểu diễn giải trí đó không có hứng thú, cảm thấy có ý nhất chính là đường hầm pha lê dưới đáy biển ở làng du lịch khác, một người lười như vậy cũng sẵn lòng đi thật xa để xem.
Đá rơi đôi giày rồi ngồi lên giường, rèm che cửa đang kéo vào, ánh sáng cũng tối tăm lại, cô nghịch điện thoại một lúc rồi lại ngáp một cái.
Du Duyệt không cần đi làm, cũng không cần xã giao, đói bụng thì ăn, mệt thì ngủ, mí mặt gục xuống, video ở di động vẫn còn đang phát, đầu đã gục xuống ngủ rồi.
Ngủ một giấc dậy đã là 6 giờ chiều, điện thoại hết pin tự động tắt máy, cô cắm sạc điện thoại mở nguồn, lúc nhìn thời gian trên màn hình suýt chút nữa thì cho rằng mình vẫn đang mơ.
Cô không phải kiểu người thích ngủ nhiều, cũng ít khi ngủ trưa, thường ngủ nửa giờ, 1 tiếng là tỉnh dậy, cũng không cần đồng hồ báo thức. Tối qua cũng không thức đêm, chỉ là mơ hơi nhiều, ngủ đủ 8 tiếng, ai có thể biết được vừa ngủ liền từ buổi sáng 11 giờ ngủ đến 6 giờ chiều rồi.
Quả thực là gặp quỷ mà.
Du Duyệt ngồi dậy, chân ở đáy giường tìm kiếm dép lê, xỏ chiếc dép lê vào, lạch cạch kéo rèm cửa. Mùa hạ trời tối muộn, ánh mặt trời bên ngoài vẫn còn sáng, ở nơi xa đại dương giao với ánh mặt trời lúc hoàng hôn.
Một ngày không ăn gì, bụng đói thật không thoải mái.
Cô quét mã QR, gọi một phần đồ ăn phong phú đưa tới phòng, ăn uống xong thì đèn đường bên ngoài cũng đã bật rồi.
Đói bụng một ngày lại ăn uống quá đà, bụng trương lên không thoải mái, Du Duyệt cầm túi xách, mang theo di động đã sạc pin đầy đủ đi ra ngoài tiêu thực.
Cửa phòng Lục Việt Minh lại có mấy bóng người lén lút, nhìn thấy Du Duyệt tựa hồ rất giật mình, biểu tình cổ quái mà giả vờ đi ngang qua, thường thường len lén quay đầu liếc mắt một cái.
Lục Việt Minh hẳn là không ở trong phòng, vừa rồi ở ban công cô cũng không thấy đèn phòng anh mở, những người này chắc là cũng vừa mới tới thử vận may, may mắn anh ở nhà, hoặc anh mở cửa mang các cô vào nhà.
Việc này Du Duyệt cũng không tiện đi đến nơi ít người, dễ dàng bị người dụng tâm kín đáo quấn lên, cô liền đi ra trung tâm quảng trường.
Hôm nay vẫn là biểu diễn ca nhạc, thay đổi địa điểm đa dạng, các nhóm nghệ sĩ trao đổi tác phẩm biểu diễn, hoặc là người xem dưới đài gọi mấy bài hát, không ngừng ra giá để ca sĩ hát, tiền từ biểu diễn được các nghệ sĩ chia đều.
Du Duyệt trước đây đi theo mẹ chồng tham gia mấy bữa tiệc từ thiện đấu giá châu báu, đối với tiết mục đấu giá biểu diễn ca hát lần đầu tiên thấy, cảm thấy thực mới mẻ.
Cô muốn tìm một nơi sáng sủa để ngồi nhưng lại không tìm được vị trí thích hợp, bỗng nhiên bả vai bị người phía sau chụp tới, là Lục Việt Trạch và bạn gái nhỏ của anh ấy, cười cười chỉ lại chiếc bàn lộ thiên đăng sau: “Anh trai em ở bên kia.”
“… Chị không tìm anh ấy.”
“Em biết, chỉ là em cảm thấy vị trí kia không tồi.”
Vị trí bên kia xác thực không tồi, có thể nhìn thấy rõ sân khấu, lại không quá gần người khác, người muốn bắt chuyện cùng bọn họ nhiều không kể xiết, đều xem ở bên ngoài xa, đều không ngốc, ai thích ở trên bàn bị quấy rầy.
Lục Việt Trạch cho bạn gái một ánh mắt, Đỗ Ngạn Chỉ ngầm hiểu, tiến lên hai bước giữ lấy cánh tay của Du Duyệt: “Cùng đi đi chị Duyệt, bọn em đang muốn qua đấy đây.”
Du Duyệt muốn từ chối, lại cẩn thận nghĩ lại, vì sao phải từ chối? Chỗ kia cũng không phải là địa bàn của Lục Việt Minh, cô đi qua đó ngồi thì sao? Hơn nữa cô cũng không bắt buộc phải ngồi cùng anh.
Nghĩ là nghĩ như vậy, đi qua mới phát hiện bên đó đúng là không thích hợp cho cô tới. Mấy người Chu Du đều mang theo bạn gái, Lục Việt Trạch ôm lấy Đỗ Ngạn Chỉ tự nhiên đi vào, Lục Việt Minh cùng một người đàn ông trẻ tuổi không quen mặt ngồi không. Du Duyệt cũng không thể căng da đầu dựa gần vào nam nhân xa lạ.
Vì thế cô cắn môi, trong ánh mắt bình tĩnh của Lục Việt Minh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Nữ nhân cao gầy bên cạnh Chu Du thuần thục chia bài, anh ta rút ra một điếu thuốc, hít một cái rồi thả ra khói trắng, phủi rớt khói bụi, mỉm cười nhìn cô: “Chị dâu nhỏ muốn chơi một ván không? Thắng tính cho chị, thua tính Lão Lục.”
Bọn họ thật sự, rốt cuộc có hiểu hai chữ ly hôn có ý nghĩa gì không?
Du Duyệt chỉ cười không nói.
Lục Việt Minh lại cúi đầu nhẹ giọng dò hỏi: “Chơi sao?”
Du Duyệt lắc đầu.
Chu Du cười nhún vai, bảo bạn gái chia bài cho Đỗ Ngạn Chỉ, Lục Việt Trạch không có hứng thú, tựa vào ghế sô pha, cầm lấy bàn tay bạn gái thưởng thức.
Đỗ Ngạn Chỉ đôi mắt chớp chớp, cũng không cầm lấy bài, ngoài miệng nói: “Tôi không có tiền.”
Lê Sâm hết sức vui mừng: “Xem lời nói này này, chồng cô có thể để cô ra tiền sao”
“Chơi cái gì? Tôi chỉ biết đấu địa chủ cùng Tiểu Miêu Điếu Ngư.”
Lê Sâm càng vui vẻ, vuốt ve bả vai cô gái trong lòng: “Để chồng cô dạy cô đi.”
Đỗ Ngạn Chỉ không thích người khác trêu chọc bọn họ là vợ chồng, cô ấy trợn trắng mắt, lẩm bẩm nói: “Anh ấy không phải là chồng của tôi.”
“Sớm muộn gì cũng phải thôi.”
“Dù sao hiện tại cũng không phải.”
Người trên bàn đều cười rộ lên, Đỗ Ngạn Chỉ cảm thấy không sao mà bắt lấy bài, chỉ có Lục Việt Trạch sắc mặt không quá đẹp.
Xác thật là đại mỹ nhân
Du Duyệt đánh giá Đỗ Ngạn Chỉ vài cái, tự đáy lòng cảm thán.
Cô chính mình lớn lên cũng không kém. Cô đương nhiên cũng xinh đẹp bằng không lúc trước sao Lục Việt Minh có thể cùng cô kết hôn. Chỉ là hệ đạm nhan, đẹp theo mỹ nhân nhu hòa, liếc mắt một cái là cảnh đẹp ý vui.
Đỗ Ngạn Chỉ hoàn toàn ngược lại, cô ấy là cấp bậc mỹ nhân cao nhất, minh diễm đại khí, đẹp đến khó tin. Loại hình này chính là cả nam và nữ đều ăn. Hiện tại hình tượng ngự tỷ gợi cảm đang được hoan nhanh, thanh thuần lại bị nói là trà xanh, không được con gái yêu thích.
Du Duyệt nhịn không được lại nhìn một cái.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, cô hoàn hồn, nhìn Lục Việt Minh đang mang đầy ý cười nói: “Đẹp như vậy sao?”
Du Duyệt vuốt vuốt tóc, gật đầu: “Rất đẹp, mọi người đều ở nhìn lén cô ấy.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
Lục Việt Minh cười khẽ lắc đầu, cầm lấy mấy quân bài phía trước, chuyên tâm đánh bài.