NGỒI TÙ Ở PHỦ KHAI PHONG


1 nén nhang sau, Vương Chiêu dẫn người bao vây ngõa xá của lầu Tạp Thú, nghiêm cấm không cho bất cứ ai ra ngoài.
Sau đó ông chủ lầu Tạp Thú, chưởng quỹ Vu cũng bị bắt tới trước mặt Vương Chiêu.
Chưởng quỹ Vu hốt hoảng kêu oan, hỏi lý do tại sao.

Vương Chiêu im lặng nhìn hắn, không nói tiếng nào.

Lát sau, bọn nha dịch lục soát hết lầu Tạp Thú, báo không tìm thấy Phan thị vợ chưởng quỹ Vu, hắn mới lên tiếng chất vấn chưởng quỹ Vu thị đã đi đâu rồi.
“Sáng nay cô ta ra ngoài, nhưng tôi không biết cô ta đi đâu hết.”
Chưởng quỹ Vu giải thích xong, bắt gặp ánh mắt dò xét của Vương Chiêu vội dập đầu lắp bắp nói thêm.
“Gần đây cô ta thường ra ngoài, hỏi cũng chẳng nói, hỏi nhiều thì chúng tôi lại ầm ĩ nữa.

Tuần phủ Vương cũng hiểu mà, tôi chủ yếu bận bịu ban đêm trong gánh xiếc, xã giao tiếp khách, ban ngày mọi người rất buồn ngủ.

Sáng nay tôi thấy cô ta cứ đòi ra ngoài mà không nói lý do, thực sự cũng chẳng còn sức đâu mà quản để cãi nhau với cô ta nữa.”
Vương Chiêu còn nhớ Thôi nương tử đã nói với mình, trong vụ án huyễn điệp, chưởng quỹ Vu bắt gian Phan thị tại chỗ mà vẫn nhịn đó không truy cứu gì.

Giờ hành tung của vợ mình mờ mịt, chưởng quỹ Vu vẫn không quản nổi.
“Vợ chồng mấy người hay thật đấy.” Vương Chiêu cười xùy một tiếng.
Chưởng quỹ Vu lúng túng cúi đầu, vì thế hơi mất mặt nên không dám hó hé gì nữa.
Vương Chiêu lập tức dẫn mã phu Lưu đi cùng mình tới phòng của Phan thị và chưởng quỹ Vu.

Dù lư hương trong phòng không được nhóm nhưng vẫn còn mùi hoa nhài nồng đậm.

Mã phu Lưu vừa ngửi thấy mùi này, lập tức gật đầu, nói đây chính là mùi hoa nhài mà mình đã ngửi thấy lúc đó.
Vương Chiêu lại sai người lấy hoa nhài ra, cho mã phu Lưu xác nhận xem có đúng là loại này không.
“Là loại trong phòng ạ, mùi tiểu nhân ngửi thấy không phải mùi hoa đơn thuần, nhưng tiểu nhân không hình dung ra được hết tất cả các hương thơm, lúc đó chỉ có thể nói là mùi hoa nhài.” Mã phu Lưu rất chắc chắn.
Vương Chiêu bèn sai người cẩn thận lục soát trong phòng, lại hỏi chưởng quỹ Vu, Phan thị có biết về chuyện làm ăn của lầu Tạp Thú không.
Chưởng quỹ lắc đầu, “Cô ta không để tâm tới mấy chuyện này đâu.”

“Nếu vậy thì tốt.”
Vương Chiêu ra lệnh cho nha dịch tuyên bố ra ngoài, chưởng quỹ Vu giấu giếm việc trốn thuế, áp giải chưởng quỹ Vu đi trước mặt mọi người.

Lại sai vài người có thân thủ tốt âm thầm ngồi chờ ở lầu Tạp Thú, nếu Phan thị quay về thì lập tức bắt người.
Trong phòng của chưởng quỹ Vu và Phan thị phát hiện ra 1 bao kim bạc, còn lại không có gì đặc biệt.
Thôi Đào nhìn bao kim bạc làm bằng da màu vàng mà Vương Chiêu đưa tới, chợt nhớ lại Tiền nương tử.
“Lúc Hồng Y bắt cóc đám trẻ đã phá hỏng cổ họng của chúng.

Tiền nương tử cũng từng dùng chiêu này với con mình, sử dụng kim bạc.”
Lúc Hồng Y bắt cóc đám nhóc, “thuộc hạ” đều là những kẻ trong giang hồ bỏ tiền ra thuê.

Những người trong giang hồ này sẽ không dùng kim bạc để phá hỏng cổ họng.

Vốn dĩ Thôi Đào nghĩ Hồng Y tự làm việc này, nhưng hiện tại xem ra rất có thể là do người khác làm, ví dụ như Phan thị.
Thôi Đào sai người đem kim bạc mà Tiền nương tử dùng tới.

Vì kim bạc không phải là chứng cứ phạm tội trong vụ án mạng của Trương Tố Tố mà do Tiền nương tử chủ động khai ra, nến giờ vẫn còn trong nhà thị chứ không bị tịch thu.
Giờ mang tới, so sánh 2 bên đúng là trùng hợp, đều dùng bao da màu vàng để đựng kim, dù xét theo chất lượng, kích thước hay số lượng thì cả hai đều giống hệt nhau.

Có thể thấy 2 bao kim bạc này được sản xuất cùng một chỗ, mà kim bạc của Tiền nương tử đã được xác nhận là từ Thiên Cơ Các rồi.
Bởi vậy không khó để kết luận được Phan thị cũng xuất thân từ Thiên Cơ Các như Tiền nương tử.
Thôi Đào lấy bút vẽ một vòng tròn ở miếu Thành Hoàng, sau đó lại vẽ một vòng tròn ở dinh thự sứ đoàn cách miếu rất xa từ phía Đông Nam.

Phủ Khai Phong ở vị trí trung tâm 2 nơi này, cũng vẽ một vòng tròn.

Giữa phủ Khai Phong và 2 nơi này, cách vài con phố lại có chốt quân tuần trải.
Thời điểm xảy ra chuyện, Hồng Y ngang nhiên xuất hiện, thu hút sự chú ý của người ta rồi trốn trong miếu Thành Hoàng, bắt cóc 10 đứa trẻ để giằng co với phủ Khai Phong, cả quá trình đều dẫn dụ được toàn bộ nhân lực của phủ Khai Phong tập trung ở bên miếu Thành Hoàng.


Cũng trong lúc đó, bọn bắt cóc giả trang thành nha dịch phủ Khai Phong tới dinh thự của sứ đoàn, dùng thẻ bài giả để lừa bọn Da Luật Đậu Nhi đi, nghênh ngang đi trên phố.
Dù sao đám đó cũng giả nha dịch, một khi đụng phải quân tuần trải thật, rất có thể sẽ bị vạch trần.

Chiêu này của Hồng Y đã thành câu dẫn gần hết quân tuần trải tới miếu Thành Hoàng, 2 bên cách xa nhau, dù có kịp thời nhận được tin thì cũng phải mất thời gian mới tới được.
“Chiêu giương Đông kích Tây này hay thật đấy.”
“Hóa ra ả giết Trương Tố Tố, bắt cóc Phán quan Vương, gây ra vụ án lớn như thế chỉ để thu hút sự chú ý của phủ Khai Phong mà thôi.

Mọi người đều rất căm ghét ả, đến mức lúc ả vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ không không nhịn được mà dốc hết sức truy bắt ả.” Lý Viễn tức tới nghiến răng nghiến lợi, cảm khái chỉ vì thu hút sự chú ý của mọi người mà ả không xem mạng người ra gì, thật sự quá tàn ác.
“Đám người giang hồ liều mạng luôn xem mạng người như cỏ rác mà.” Vương Chiêu cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn cũng tràn đầy sự căm ghét.
Đúng là Hồng Y đã làm ra chuyện đủ lớn để thu hút sự chú ý của phủ Khai Phong, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà giết Trương Tố Tố, bắt cóc Phán quan Vương thì… Thôi Đào vẫn nghĩ không đơn giản như thế.
“Lúc giằng co ta thấy ả cực kỳ đắc ý, hẳn là đang chắc mẩm mình có thể trốn thoát, ai ngờ không đấu lại được Thôi nương tử.

Vì tự phụ mà thất bại, dẫn tới việc phải dùng lệnh thiêm để tự sát…” Lý Viễn lại cắn răng căm ghét, “Vẫn để ả được lợi, chết đơn giản như thế.”
“Người cũng đã chết rồi, không cần nghĩ ngợi ả ra sao nữa.

Quan trọng nhất hiện tại là vụ án của sứ đoàn, sau khi bị bắt cóc họ vẫn còn ở nội thành hay đã ra khỏi thành rồi? Bây giờ còn sống hay đã chết?” Thôi Đào hơi dừng lại một chút, “Còn nữa, mục đích của kẻ bắt cóc rốt cuộc là gì đây?”
“Trong Biện Kinh, dưới chân hoàng thành mà dám to gan ra tay làm càn với sứ thần nước ngoài, rất có thể là để châm ngòi ly gián giữa 2 nước.” Hàn Kỳ phân tích, “Nhưng trong sứ đoàn, Quận vương Tây Bình có địa vị cao nhất, nếu bắt ngài ta sẽ dễ kích thích chúa Liêu hơn, càng khiến bên Đại Tống khủng hoảng.

Nhưng chúng lại không ra tay với Quận vương Tây Bình mà chỉ bắt bọn Da Luật Đậu Nhi không quá được người Khiết Đan tôn trọng mà thôi.”
Thôi Đào: “Nếu hôm sau ngài ta mới làm việc này, theo lời giải thích của ngài ta, thật sự không khiến người ta nghĩ nhiều.

Bọn Da Luật Đậu Nhi vừa xảy ra chuyện mà ngài ta lại phản ứng nhanh như thế, lập tức chơi trò mất tích, rõ ràng là đang sợ chuyện chưa đủ lớn.

Vì thế có thể mơ hồ nhìn ra, ngài ta rất muốn Đại Tống hoảng loạn, cũng muốn gây ra giao tranh giữa 2 nước.”
“Nếu muốn Đại Tống hoang mang, gây ra chiến tranh… Vậy chẳng phải mục đích của Quận vương Tây Bình giống với đám giặc đó sao?” Vương Chiêu chợt nhận ra, trợn tròn mắt nói, “Chẳng lẽ Quận vương Tây Bình cấu kết với người của Thiên Cơ Các?”
“Không loại trừ khả năng này, rất có thể.” Hàn Kỳ đồng ý.
“Một tổ chức giang hồ mà chơi lớn như thế ư, dám cấu kết với cả ngoại tộc.” Lý Viễn kinh ngạc há hốc mồm, không thể không lấy tay che lại.

Thôi Đào nhắc họ: “Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng, không được nói bậy bạ như thế với người ngoài.” Giờ phủ Khai Phong đang trong thời kỳ nhạy cảm, hiện tại không thể nói bậy, làm bậy được.
Bọn Vương Chiêu và Lý Viễn đều gật đầu.
“Quan hệ giữa 2 vợ chồng chưởng quỹ Vu và Phan thị quá kỳ lạ.

Có khi nào chưởng quỹ Vu cũng là người của Thiên Cơ Các không?” Vương Chiêu lại hỏi.
“Thẩm vấn kỹ vào.”
Vương Chiêu đồng ý, quyết định sẽ đích thân đi thẩm vấn chưởng quỹ Vu, Lý Viễn cũng đi theo.
Lý Tài cầm theo 2 bức chân dung của 2 tên bắt cóc dẫn đầu hỏi xung quanh cầu Châu, cuối cùng tìm được một chỗ chúng có thể đậu xe ngựa và cải trang lại.

Chùa Tướng Quốc cạnh cầu có một khoảng sân đang sửa chữa, cửa trước cửa sau đều mở để vận chuyển gỗ và đá.

Lúc đó đám người đó đã nghênh ngang xông vào cửa sâu.
Có 2 người thợ mộc chứng kiến cảnh đó, được “nha dịch giả” báo lại rằng phủ Khai Phong đang xử lý một vụ án quan trọng nên tạm thời trưng dụng chỗ này, không chỉ bắt họ giữ bí mật mà còn bảo họ trông xe ngựa đậu tạm ở đó.

2 người thợ mộc thấy chúng rất khí thế, hơn nữa đều mặc quần áo nha dịch của phủ Khai Phong, cầm theo thẻ bài nên tất nhiên là tin tưởng vô điều kiện, ngoan ngoãn nghe theo.
“Họ chính mắt trông thấy đám người đó thay quần áo, lấy một vài bao vải căng phồng ra từ phía sau chiếc xe ngựa sang trọng rồi đặt lên một chiếc xe ngựa bình thường khác, sau đó thì lái xe bỏ đi, tổng cộng chia thành 5 – 6 tốp lần lượt rời khỏi, những người còn lại thì đi ra theo cửa trước.

Tốc độ rất nhanh, chỉ mất nửa nén nhang đã đi hết rồi.
Giờ Lý Tài đã tìm được xe và ngựa mà sứ đoàn dùng lúc đó, nhưng vẫn chưa tra ra được hướng đi của đám người chia nhỏ ra.
Không giết người sứ đoàn ngay mà lại tốn công sức bắt cóc.

Khả năng cao là người của sứ đoàn hiện tại vẫn còn sống, rất có thể mạng sống của họ sẽ là điều kiện cho giao dịch.

Nếu thật sự đưa ra điều kiện, chắc chắn phải là điều kiện làm khó dễ.

Vì Triều đình Đại Tống nhất định sẽ dốc hết sức đi cứu người của sứ đoàn nước Liêu để tránh cho ngoại giao giữa 2 nước xuất hiện bất hòa.
Thôi Đào chống 1 tay lên gò má, suy nghĩ một lát, nhìn về phía Hàn Kỳ với dự cảm không ổn.
Hàn Kỳ cũng nghĩ tới chuyện này, ánh mắt tĩnh mịch nhìn nàng, “Sa thải em thì thế nào?”
Vương tứ nương và Bình Nhi đang chạy tới hỏi xem có giúp được gì không, vừa tới cửa đã nghe Hàn Kỳ nói thế, cả hai đều cực kỳ kinh ngạc.
Vương tứ nương là người đầu tiên nổi giận.
Sao Thôi quan Hàn có thể đuổi lão đại của họ như thế chứ? Ai cũng biết công trạng của lão đại họ ở phủ Khai Phong hiển hách tới cỡ nào mà?
“Thôi quan Hàn nói thế là sao ạ? Dù có quan phẩm cao cũng không thể bắt nạt lão đại chúng tôi được, sao lại đuổi cô ấy chứ! Hai người còn ăn hỏi rồi đấy, làm gì có người đàn ông nào lại ức hiếp người con gái của mình như thế chứ? Lúc phá được án thì hưởng ké công lao, lúc không phá được bèn đẩy cô ấy ra gánh đúng không?”
Vương tứ nương khó mà chấp nhận nổi, nếu không phải chính tai nghe được, thị thật sự không dám tin Thôi quan Hàn ngày thường ôn nhu như ngọc lại có thể thốt ra những lời này.

Thị xắn ống lên lên định xông vào phòng để tìm Hàn Kỳ nói lý nhưng chợt bị Bình Nhi kéo lại.
Hiện tại Thôi Đào chỉ nhìn mỗi Hàn Kỳ, “Sa thải em rồi, Lục lang lại càng khó hơn.”
“Không sao,” Hàn Kỳ khẽ cười, nói nhỏ với nàng, “Em cũng phải cho ta một cơ hội ăn chút cơm cứng chứ.”
Ăn cơm cứng? Vương tứ nương gãi đầu, vẫn còn muốn xông vào phòng.

Thị lại bị Bình Nhi níu lại, lần này Bình Nhi trực tiếp lôi thị ra xa hơn 3 trượng.
Vương tứ nương định mắng Bình Nhi vướng tay, đột nhiên thấy Bình Nhi đỏ mặt.
“Cô bị gì vậy?”
“Cô không nghe thấy à? Hai vợ chồng son người ta đang thả thính nhau đấy, cô dây vào làm gì.” Bình Nhi lập tức giải thích với Vương tứ nương, “cơm cứng” là trái ngược với “cơm mềm*”.
(*) Một cách nói lóng, “cơm mềm” là chỉ những gì quá dễ dàng, những thứ được cho được tặng.

“Ăn cơm mềm” thường chỉ người nam sức dài vai rộng nhưng chưa có đứng lên, dùng sức mình gây dựng 1 sự nghiệp, mà dựa dẫm, ăn bám vào người khác.
Vương tứ nương bừng tỉnh, “Hóa ra Thôi quan Hàn sa thải lão đại là vì muốn bảo vệ cô ấy sao? Nhưng lão đại ở lại phủ Khai Phong làm việc là Quan gia ngự phong, há Thôi quan Hàn lại có lý do để đuổi chứ?”
“Đúng là việc này không dễ thật, nhưng lần này Thôi nương tử thật sự rất nguy hiểm.

Những vụ án này đều liên quan tới Thiên Cơ Các, trước đó Hồng Y còn nhắm vào Thôi nương tử nữa.

Xem ra Thiên Cơ Các đang trả thù phủ Khai Phong và Thôi nương tử vì chuyện của Tô Ngọc Uyển ở chùa Thanh Phúc rồi.

Sứ đoàn bị bắt, liên lụy tới quan hệ ngoại giao giữa 2 nước, nếu đám người đó dùng Thôi nương tử ra làm điều kiện giao dịch, với Triều đình mà nói, quá dễ lựa chọn, chắc chắn sẽ chọn bỏ nhỏ lấy lớn, bỏ xe giữ tướng.” Bình Nhi suy đoán.
Vương tứ nương lập tức lo lắng, “Khốn nạn, khốn nạn thật, Triều đình lớn như thế mà sao chẳng nói lý lẽ gì hết vậy, thế mà bắt một cô gái nhỏ đi giữ nước! Chó má thật —”
Vương tứ nương còn muốn mắng ác hơn nhưng bị Bình Nhi kịp thời bịt miệng lại.

Nếu lỡ bị người khác nghe thấy, cô ta sợ thị sẽ bị trừng phạt vì tội bất kính với Triều đình, cũng là đại bất kính với Quân vương.
Chẳng ai biết Thôi Đào và Hàn Kỳ đã bàn bạc nhau trong phòng thế nào, tóm lại kết quả cuối cùng là Thôi quan Hàn ra lệnh Thôi Đào rời khỏi phủ Khai Phong, chính thức thỉnh cầu Hoàng đế cách chức nàng.
Sắp tới hoàng hôn, Thôi Đào dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi rời khỏi hoang viện phủ Khai Phong.
Trên dưới phủ Khai Phong đều rất phẫn nộ trước quyết định này, quá đột ngột, hơn nữa từ khi Thôi nương tử làm việc ở phủ Khai Phong, từng vụ án vụ nào cũng lập công, làm gì có sai phạm mà phải bị sa thải chứ?
Nhưng ai mà ngờ, lý do Thôi quan Hàn đưa ra lại khiến mọi người chẳng ai cãi lại được nữa.
Thế mà Thôi quan Hàn đã ăn hỏi với Thôi nương tử rồi đấy!
Thôi quan Hàn lấy lý do 2 vợ chồng không thể cùng làm việc với nhau được, yêu cầu Thôi Đào rời khỏi phủ nha để chuẩn bị cho chuyện xuất giá, giúp chồng dạy con.
Tin này khiến mọi người đều bàng hoàng! Đến cả Quan gia cũng không thể từ chối nổi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi