NGỌN GIÓ XUÂN


Edit: Byun
Beta: TH
Tết âm lịch của Hạ Tiểu Mãn trôi qua trong bình yên và nơm nớp lo sợ vì không biết lúc nào sẽ bị mẹ ép hỏi.

Không đợi đến 15 tháng giêng Tết Nguyên tiêu, mùng 8 cô đã lập tức quay lại thành phố S bằng tàu cao tốc.

Căn bản là nhờ vào một cú điện thoại mời phỏng vấn, công ty cũng không tệ lắm, đãi ngộ cũng được, Hạ Tiểu Mãn không có quá nhiều lo lắng nên quyết định quay lại để phỏng vấn.

Vui mừng nhất chính là Triệu Cải Cách, còn tưởng rằng phải qua ngày 15 tháng mới có thể gặp cô, không ngờ ngủ một giấc đã nhận được tin nhắn cô muốn quay về.

Mặc dù nguyên nhân quay về sớm không phải là vì anh, nhưng người được hời lại là anh.

Triệu Cải Cách tỏ vẻ chỉ cần nhìn kết quả, nguyên nhân gì gì đó đều là mây bay, không quan trọng!
Triệu Cải Cách vui vẻ đổi ca với đồng nghiệp rồi rạng rỡ lái xe đi đến ga tàu cao tốc đón cô.

Đang là mùa xuân, ga tàu cao tốc đông nghìn nghịt người, khắp nơi đều đông đúc người, Hạ Tiểu Mãn ra khỏi cửa ga, tìm một vòng cũng không thấy anh đâu.

Thực ra cô không muốn để cho Triệu Cải Cách tới đón mình, dù sao anh còn phải đi làm, hơn nữa hành lý của cô cũng không bao nhiêu, ra khỏi ga tàu cao tốc chính là tàu điện ngầm, rất thuận tiện.

Nhưng vì Do Tình nói không thể quá xa cách với người ta được nên cô suy nghĩ một chút thì không từ chối đề nghị đến đón cô của Triệu Cải Cách.

Nhưng lúc này thấy nhiều người như vậy, cô lại có hơi hối hận.

Người người chen lấn, gọi anh đến làm chi, càng thêm rối.


Đang định gọi điện thoại cho anh, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy anh đang sải bước đến gần cô, mặt mày phấn khởi và sáng láng.

Hạ Tiểu Mãn nhìn thấy không hiểu sao lại cười.

Mỹ nhân cười như hoa sen, xinh đẹp bất ngờ, Triệu Cải Cách đang tiến đến trước mặt cô, nhìn đến ngây người, bước chân dần chậm lại.

Một giây sau, anh sực tỉnh, hooc-mon bùng nổ mạnh mẽ rồi nhanh chóng bước đến bên cô.

“Chờ lâu không?” Anh cầm chiếc vali trong tay cô, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô, đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc.

Hạ Tiểu Mãn nóng mặt, cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của anh, lấy tay cuốn lấy lọn tóc mai, lẩm bẩm nói: “Không có, vừa mới ra.


Triệu Cải Cách liền cười, một tay kéo va li, tay còn lại tự động đặt lên vai cô, cà lơ phất phơ ôm cô đi đến bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói: “Có đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn cơm.


Hạ Tiểu Mãn cũng không từ chối đề nghị đi ăn của anh, nhưng đối với hành động đặt tay lên vai cô trước mặt mọi người của anh thì cô không quá đồng ý, rụt vai lại muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh, “Đang đi trên đường đấy, nhiều người như vậy, anh đàng hoàng chút đi.


Triệu Cải Cách cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô khẽ cúi đầu, mặt hồng hồng, thẹn thùng, trái tim anh đập loạn vài cái.

Anh nuốt cổ họng có hơi khô, rất nghe lời bỏ tay xuống, còn cười nói: “Đi, nghe lời em.

” Nói xong, thu tay đặt trên vai cô về, nhưng lại trực tiếp nắm tay cô.

Đầu tiên là giả bộ nói một câu, sau đó liền nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, mảnh khảnh, mềm mại của cô, bao bọc hết trong lòng bàn tay anh, dắt cô đi.

Tuy Hạ Tiểu Mãn chưa từng sánh vai đi bên anh nhưng cô cũng không sợ, anh dẫn cô đi đâu, cô theo ngay sau đó, kiên định và ấm lòng.

Hạ Tiểu Mãn đi theo phía sau không có từ chối, Triệu Cải Cách đi đằng trước dẫn cô theo, khóe môi lập tức cong lên, lông mày cũng hơi nhướng đầy vui vẻ.

Có xa cách sẽ thấy tốt đẹp, các cụ ngày xưa không lừa mình!
Nhìn đi, chỉ mới tách ra chừng 10 ngày, thái độ đã không giống nhau!
May mà anh mấy ngày này kìm nén không chạy tới thị xã D tìm cô.

Lúc đến xe, Triệu Cải Cách bỏ vali vào cốp xe, đưa cô ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe trong nháy mắt, tay chân đã như mất kiểm soát, vòng qua bên kia lên xe, khóa cửa xe xong liền ôm ngay lấy người đang ngồi bên ghế phụ, giọng điệu rất nhiệt tình.

“Em yêu, anh nhớ muốn chết đi được.

” Ôm hôn cả trán lẫn mặt cô, không đợi cô từ chối đã bôi nước miếng khắp mặt cô.

Hạ Tiểu Mãn né má trái thì bị hôn má phải, né mũi thì bị cằm, thật là lấy trứng chọi đá.


Hai tay để trước ngực anh đẩy anh ra, xấu hổ nói: “Anh có thể bình thường nói chuyện được không?”
“Có thể nhưng mà hôn một tí trước đã.

” Nếu không hôn một cái, làm thế nào có thể nói chuyện thương nhớ tình cảm được.

Hạ Tiểu Mãn ngẩn ra để cho anh nâng mặt lên, sau cái hôn sâu anh mới chịu buông cô ra.

Muốn chết mà.

Lúc mới gặp nhớ nhung tình cảm bao nhiêu thì giờ bị anh hôn mất sạch.

Người này sao không thể nghiêm túc được vậy.

Triệu Cải Cách xuân sắc đầy mặt nổ máy chở cô đi ăn.

“Em muốn ăn cái gì?” Triệu Cải Cách nhìn thấy cô nên tâm trạng rất tốt, nếu như lúc này Hạ Tiểu Mãn muốn sao trên trời, anh cũng sẽ không nói không với cô.

Hạ Tiểu Mãn mân mê môi có chút sưng của mình, khẽ nói một câu, “Nhạt một chút.

” Cay cô cũng không dám đụng, môi hơi mỏng, đừng để bị cay sưng hơn lại không dám gặp người khác.

Triệu Cải Cách được hôn rất thoải mái, không nói hai lời đã đông ý, “Được rồi.


Vừa bẻ lái cua xe qua phía bên kia đường, vừa với tay mở nhạc trong xe, giọng hát khàn khàn lại gợi cảm của Tào Cách* vang lên trong xe:
Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rung động vì em
Người thông minh như anh đâu dễ để cho em đi
Lần thứ hai nhìn thấy em, anh bỗng dưng mất kiểm soát
Đó là lỗi của anh, xin em tha thứ cho anh
Lần thứ ba nhìn thấy em, anh muốn cho em biết
Anh rất yêu, thật sự rất yêu em

Lần thứ tư nhìn thấy em, anh có vài yêu cầu nhỏ
Hy vọng em có thể im lặng nghe
Một, để anh bảo vệ em
Hai, để anh chiếu cố chăm sóc em
Ba, không được coi tất cả những yêu cầu trên là trò chơi
Bốn, chấp nhận vận mệnh này
Năm, vĩnh viễn không chia lìa
Và điều cuối cùng, nhất định phải nói em đồng ý…
[1] Trích Đếm đến năm, nhận lời anh (数到五答应我) của Tào Cách (曹格)~
Dịch và sub: Yappa
[2] Tào Cách (Gary Chaw) còn được gọi là Gary Cao hoặc Cao Ge là một ca sĩ – nhạc sĩ Trung Quốc người Malaysia làm việc tại Đài Loan.

Ban đầu Hạ Tiểu Mãn im lặng ngồi trên xe, giọng hát vang lên cô cũng không quá để ý, cho đến khi ca khúc hát xong, Triệu Cải Cách lại cho đĩa nhạc lặp lại lần nữa.

Sau khi Hạ Tiểu Mãn nghe lại hai lần, dần nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay sang nhìn Triệu Cải Cách trong phút chốc.

Nào biết sau khi cô quay qua nhìn, môi anh lại mấp máy, ngân nga theo tiếng nhạc, “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rung động vì em,
… Lần thứ ba nhìn thấy em, anh muốn cho em biết anh rất yêu, thật sự rất yêu em…”
Hạ Tiểu Mãn yên lặng nghe, nghe được một chút thì quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khóe môi khẽ nhếch lên.

Nhiều chiêu thật đấy…
HẾT CHƯƠNG 22.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi